Lại mộng rồi, ác mộng lại đến.
Lần này lại vẫn là vụ tai nạn ấy nhưng cậu đã có thể nhìn rõ mặt bọn họ, ba mẹ nguyên chủ hiện cũng chính là ba mẹ cậu.
Bọn họ thật đẹp, nguyên chủ và cậu rất giống hai người họ.
Chiếc xe tải lớn lại lao đến, nó tông ngang xe cậu đang ngồi.
Cậu cảm nhận được có người ôm mình vào lòng bảo hộ.
Cậu nghe thấy tiếng la hét giật mình không chỉ của những người xung quanh mà còn là của ba mẹ cậu.
Khương Bất Dạ cảm nhận được cơn đau của cả tinh thần và cơ thể.
" Khương Bất Dạ! Khương Bất Dạ...!" Trong lúc cậu chìm đắm trong thứ đau đớn ấy tiếng gọi bỗng phát lên làm cậu giật mình mở trừng mắt.
Cố Bắc Thượng vốn vừa bị mẹ bắt lên gọi Khương Bất Dạ dậy ăn cơm.
Hắn cũng rất bất ngờ vì cậu vốn ở bên nước ngoài lại đột ngột về, nghe tin hắn cũng thật trầm ngâm nhíu mày một chút.
Lúc hắn lên gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, gọi mãi vẫn không thấy nên chỉ có thể mở cửa trực tiếp đi vào, cửa cũng không khóa.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt thiếu niên mới 16 tuổi vẫn còn vương nét trẻ con, đôi mắt nhắm lại.
Hắn tiến đến bên mép giường lại thấy có gì không đúng, Khương Bất Dạ mặc dù đang ngủ nhưng mày lại nhíu chặt, môi mím lại khuôn mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy chăn mỏng cả người đều toát mồ hôi.
Hắn cũng nhíu mày gọi
" Khương Bất Dạ! Khương Bất Dạ...!" Khi gọi đến câu thứ hai hắn thấy cậu thiếu niên bỗng mở trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn.
Trong đôi mắt ấy có sự đau thương, có hoài niệm,có hoảng hốt sợ hãi, có bất lực cùng với ...!tuyệt vọng.
Hắn bỗng đơ người.
Khương Bất Dạ mở mắt nhìn người trước mặt.
Người nọ cao lớn, nước da trắng lạnh, mắt đen môi mỏng mi dài đang nhìn chằm chằm mình nhíu đôi mày.
Ôi đệch!!! Nam chính.
Trong lòng gào thét một cái Khương Bất Dạ ngồi bật dậy.
" A..
Anh " Khương Bất Dạ méo mó cười gọi một cái kéo lại hồn của Cố Bắc Thượng.
" Ừm, ăn cơm " Chỉ nói vỏn vẹn có nhiêu đó rồi quay người ra ngoài.
Khương Bất Dạ ngồi trên giường thầm thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng chạy đi tắm lượt nữa rồi mới xuống nhà.
" Dạ Dạ mau vào ăn cơm " Lý Duệ đang dọn đồ ăn ra bàn nhìn thấy cậu xuống liền gọi lại.
" Vâng " Khương Bất Dạ chạy đến giúp bà bê thức ăn ra.
Trên bàn ăn yên lặng như tờ chỉ thi thoảng có tiếng lạch cạch phát ra do va chạm bát đũa.
" Lần này về đến bao giờ lại đi ? " Cố Nhất là người lên tiếng đầu tiên hướng Khương Bất Dạ hỏi.
" Dạ, con định lần này về hẳn.
" Khương Bất Dạ không biết bên kia nguyên chủ có bạn thân hay không nhưng bạn bình thường xã giao chắc chắn có.
Nếu bây giờ quay lại sợ sẽ lộ sơ hở từ tính cách.
Lý Duệ ngạc nhiên rồi lại vui mừng " Là về hẳn sao ? "
" Vâng " Khương Bất Dạ hướng bà gật đầu cười.
" Như vậy cũng tốt, mai ba