Ngồi đờ đẫn mấy tiếng trước bàn học Khương Bất Dạ càng ngày càng lộ ra vẻ lo âu.
Cậu thực rất lo khi Cố Bắc Thượng sẽ trở về với nguyên bản trong sách.
Nếu như vậy mọi nỗ lực để xoay chuyển kết quả của cậu dành cho nguyên chủ đều sẽ thành công cốc.
Nghĩ đến những thứ mà nguyên chủ phải nhận giờ đây sẽ biến thành mình Khương Bất Dạ càng lo.
Cố Bắc Thượng cũng không biết cậu đang nghĩ gì mà khi hắn đứng trước bàn học cậu cậu cũng không để ý.
Hắn thử lên tiếng gọi
" Bất Dạ ?" Đồng thời đặt tay lên vai cậu.
Như bị điện giật cậu hung hăng đẩy tay hắn ra bản thân thì giật ngược ra đằng sau.
May mà Cố Bắc Thượng hắn đỡ kịp nếu không cậu sợ là đã tiếp đất rồi.
Nhanh chóng ngồi chỉnh tề lên Khương Bất Dạ lắp ba lắp bắp hỏi nhỏ " Anh, có chuyện gì vậy ? Anh vào sao không gõ cửa ?"
Cố Bắc Thượng nhướn mày, hắn đã đứng gõ cửa hơn 15 phút ở ngoài rồi.
Ban đầu nghĩ là cậu đã ngủ nên mới không ra mở cửa nhưng thấy điện ở trong vẫn bật, sợ cậu đã xảy ra chuyện nên mới tự ý đi vào.
" Ngược lại anh hỏi em mới đúng, em có chuyện gì vậy ?" Hắn nhìn chằm chằm vào Khương Bất Dạ khiến cậu không được tự nhiên mà quay mặt đi nhưng ngay giây sau đã bị một bàn tay ấm áp nắm trở về.
Cậu cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng.
" Không...!Không có chuyện gì cả.
"
" Em nói dối " Không thèm nghĩ ngợi, Cố Bắc Thượng như đã đoán được câu trả lời của cậu nên ngay khi cậu vừa rứt lời hắn đã phản bác.
Nhìn cậu cụp mắt xuống trông vừa tủi thân vừa cô đơn đáng thương hắn không khỏi nhẹ giọng đi vài phần " Nói anh nghe, có chuyện gì? "
Đang không biết trả lời ra sao bỗng cậu nhớ đến một tình tiết trong tiểu thuyết nói Cố Bắc Thượng chỉ ăn mềm không ăn cứng nên cậu áp dụng ngay.
Đôi mắt trực trào nước đỏ hoen lên, môi mím lại cậu mạnh mẽ ngẩng đầu.
Nước mắt đọng lại trong mắt cũng vì thế mà chảy xuống.
Cố Bắc Thượng hơi giật mình, hắn nhìn người phía trước đôi mắt ướt át đỏ hoen, hai má hồng hồng, môi mím lại làm hai má bánh bao càng thêm rõ ràng, chóp mũi cũng đỏ rồi.
Trong lòng ngứa ngáy liền đưa tay lau nước mắt cho cậu, hắn quay ghế của Khương Bất Dạ hướng ra ngoài rồi ngồi xổm trước mặt cậu.
" Đừng khóc, có thể nói cho anh chuyện gì xảy ra với em được không? "
" Hôm..
hôm nay anh không có nói chuyện với em, em nói cái gì anh đều không nghe cũng chẳng đáp lại.
Oa ~ " Đã diễn là phải diễn cho chót nên cậu tự véo đùi mình đau đến chảy nước mắt.
Cố Bắc Thượng bối rối rồi, hắn không ngờ nguyên nhân lại xuất phát từ hắn.
Khương Bất Dạ cũng cảm thấy thật thú vị, Cố Bắc Thượng thông minh như vậy không chuyện gì là không giải quyết được, lần đầu tiên lộ