Khói thuốc bay lên làm mờ tầm mắt nhìn ra xa xa của hắn, vô tình quay đầu lại thấy phòng bên cạnh vốn phải tắt đèn nhưng bây giờ lại sáng.
Hắn dập tắt điếu thuốc đang hút dở, đi lại gần với ban công bên kia hơn.
Hắn thấy một bóng người nhỏ nhắn chìm trong bóng tối bị cái lạnh thổi vào cũng không phản ứng.
Người đó đứng đưa lưng về phía hắn nên không biết có người đang nhìn mình.
Bóng lưng cô độc lại hình như có chút mệt mỏi đứng thẳng trước cơn gió lạnh, mái tóc đen đung đưa theo gió.
Khương Bất Dạ bỗng vươn tay lên như muốn chạm vào những vì tinh tú trên bầu trời đêm.
Bàn tay trắng nõn cứ vươn lên một lúc lâu rồi nói
" Ba, mẹ con sẽ sống thật tốt.
Con nghe người ta nói khi mất đi sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời dõi theo và soi sáng cho người thân của mình, ...!" Dừng lại chút cậu nói tiếp " Nếu hai người có nhìn thấy con vậy tối nay có thể về thăm con không? Trong mộng ấy, con thật sự rất nhớ hai người.
Đã mấy năm rồi cả nhà ba người chúng ta không được gặp nhau nhỉ ? Hm...!mấy năm? Hay là mấy chục năm? " Cậu là đang nói đến cả kiếp trước.
" À đúng rồi, ba mẹ.
Hai người cũng không cần bận tâm về con đâu, hai người cứ đi đi con ở đây rất tốt, mẹ Cố ba Cố, còn có anh trai đều rất yêu thương con, cả chú Trần nữa.
"
Khi vừa nãy cậu nói muốn ba mẹ về thăm nhưng lúc này lại nói họ không cần bận tâm, cứ đi đi bởi cậu vừa nhận ra rằng ngay cả tư cách để gọi hai tiếng ba mẹ cậu cũng không có.
Cậu trốn tránh, cậu sợ hãi vì ...!cậu là kẻ sát nhân, cậu cướp đi quyền được sống sót của con trai họ, cậu còn không biết họ trông như thế nào.
Cánh tay đang giơ cao bất giác thu lại, cậu cười tự giễu rồi ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó lại hút thuốc.
Đang đứng ngẩn ngơ nhìn cậu bỗng hắn chú ý tới hành động kia quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn mà nhíu mày một cái quay người lặp tức sang phòng bên cạnh.
Khương Bất Dạ đúng là đã đi ngủ rồi nhưng vì mơ thấy giấc mơ ấy nên mới tỉnh giấc và không thể ngủ được nữa nên mới ra đây.
Đang đứng hút thuốc bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, mau chóng dập tàn thuốc, để lại rượu trên bàn rồi đóng cửa ban công, kéo rèm.
" Có chuyện gì thế anh ? " Khương Bất Dạ làm bộ đang buồn ngủ ngáp một cái mở cửa.
" Cho anh vào ? " Cố Bắc Thượng nghiêm mặt đứng ngoài cửa nhíu mày nhìn cậu.
Mặc dù khó hiểu nhưng cậu vẫn tránh sang một bên.
" Em hút thuốc? "
Vừa mới đóng cửa cả người cậu khi nghe thấy lời này đều cứng đờ, chưa kịp trả lời Cố Bắc Thượng đã ép sát lưng cậu ngửi ngửi rồi nói " Còn có cả rượu nữa ? "
Khương Bất Dạ giật mình, lúc sử dụng hai thứ này cậu đã đóng cửa và đi ra