Trong nhà ăn dường như tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ.
Bởi vì, học trưởng luôn luôn lạnh lùng nhạt nhẽo không biết cười của bọn họ bây giờ như hít phải bóng cười mà cứ tủm tỉm không ngừng.
Nếu như hắn có cái đuôi thì chắc chắn giờ nó đang dương cao vẫy qua vẫy lại.
Hơm nữa bọn họ cũng để ý hình như hôm nay Cố Bắc Thượng và Khương Bất Dạ dính nhau đến lạ thường.
Một số nghĩ rằng bọn họ là anh em, thân thiết nhau là chuyện bình thường.
Nhưng một số thì sắp vui sướng tới nỗi sắp hét lên rồi.
Bọn họ sôi nổi chụp lén ảnh rồi gửi vào trong group chat.
" A Dạ ~ Anh muốn ăn cái kia.
" Cố Bắc Thượng chỉ vào miếng thịt trong đĩa của Khương Bất Dạ làm nũng.
Khương Bất Dạ nhìn sang đĩa căn bên cạnh mình với khẩu phần ăn giống hệt chẳng khác gì nhau, lại nhìn đến người đang tựa đầu lên vai cậu nũng nịu .
Khương Bất Dạ nhìn hắn, hắn cũng nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Cố Bắc Thượng thở dài ngồi thẳng dậy.
" Anh biết là em sẽ không....!"
Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị Khương Bất Dạ nhét ngay miếng thịt vào miệng sau đó còn nhìn với ánh mắt uy hiếp.
Còn Cố Bắc Thượng thì đương nhiên sẽ coi như không nhìn thấy mà lật mặt tiếp tục làm nũng.
Triệu Thạc và Triệu Uy ngồi đối diện cũng đã sắp không nhìn nổi rồi.
Từ lúc quen biến Cố Bắc Thượng đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hai người họ thấy được một mặt khác buồn nôn của hắn.
Đang ngồi nhìn nhau bỗng điện thoại Triệu Uy vang lên, nhìn sắc mặt trở nên hiền dịu lại cộng thêm với giọng nói nhẹ nhàng ấy thì Triệu Thạc biết ngay đầu dây bên kia là ai.
" Được, đợi em chút.
Mọi người cứ ăn đi em đi có việc chút.
" Nói xong thì Triệu Uy cũng vội vàng đứng lên rời đi.
Nhìn bóng lưng dầu khuất xa của em trai, Triệu Thạc bỗng nhìn miếng thịt trong đĩa mình rồi trực tiếp gắp lên cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Ai cũng có bồ, chỉ riêng mỗi ông đây cô đơn một mình.
Có công bằng không hả ?
Vậy là từ hai người phải chịu đựng mà nhìn cảnh này giờ đây chỉ còn một người.
Triệu Thạc sầm mặt lại gắp từng miếng một cho vào miệng nhai mà sắc mặt thì như thù hằn cả thế giới.
Ở dưới cổng trường, Triệu Uy vừa chạy ra tới nơi thì đã thấy Ngô Cận đứng tựa xe đợi cậu.
Cậu nhìn giờ trên điện thoại, hai tiếng nữa mới vào giờ học.
" Anh đợi lâu chưa ? "
" Chưa có, anh mới đến thôi.
Nào, lên xe đi.
" Ngô Cận còn rất chu đáo mở cửa xe đợi cho Triệu Uy ngồi vào đóng cửa lại rồi mới về ghế lái.
Bọn họ vừa rời đi thì thì hai chiếc xe khác một trắng một đỏ lại đến.
Người bước xuống trên chiếc xe màu đen là Lâu Thành, anh đến để đưa đồ mà Cố Bắc Thượng và Khương Bất Dạ để quên ở nhà.
Còn trên chiếc màu đỏ kia, đương nhiên là Phương Phàm cùng với em gái - Phương Phi - giáo viên trẻ tuổi của trường mà đám người Khương Bất