So sánh thì Lâm Viễn Chu còn xem như bình tĩnh, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: “Cháu thường xuyên thất tình mà, rất bình thường.”
Lần thứ 2 Kiều Kiều rơi vào trong sự trầm mặc… được rồi, xem như cô đã hoàn toàn không có quyền gì để lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lần này không giống!” Thoạt nhìn Nông Tử Ngang thực sự rất đau lòng, nắm chặt tay lên án: “Tần Tuế Tuế rõ ràng là cùng lớn lên với cháu trong một đại viện, tốt nghiệp cùng một nhà trẻ, vẫn luôn có quan hệ rất tốt với cháu nhất, bây giờ lại đang vui vẻ với một nhóc mập mạp lập tụ thành một đám. Hai người mỗi ngày đều ở trong đám trẻ mà nói chuyện rất vui vẻ!”
Lâm Viễn Chu không chút gợn sóng: “Rút khỏi đám là được mà.”
Cái cách thức giải quyết đơn giản thô bạo thật đúng là theo kiểu “Lâm Viễn Chu” mà. Kiều Kiều âm thầm ném đi lời nói trên miệng, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lịch sử trò chuyện từ khi hai người hẹn hò tới nay, đúng thật rất đơn giản rõ ràng mà ngắn gọn, cũng không chút đưa đẩy nào. Ánh mắt nhìn về phía ghế sau, quả nhiên thấy được Nông Tử Ngang cũng bị nghẹn lời rồi.
Miệng nhóc con này đóng mở, cuối cùng quật cường mà cắn căng, “Cháu không!”
“Vậy tham gia cùng bọn họ.”
“…” Não Nông Tử Ngang nghĩ tới hình ảnh ba người chơi cùng nhau, hiển nhiên cảm thấy không có thể nào có thể tiếp nhận được, nặng nề hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe: “Cháu không muốn nói chuyện với chú nữa!”
Vậy mà Kiều Kiều lại có thể hiểu được cái tâm trạng của Nông Tử Ngang, cái gọi là “thất tình” Thật ra chỉ là không nghĩ tới bị bạn tốt bơ tạo thành cảm giác bất an mà thôi. Cô nhịn không được khẽ nhắc nhở Lâm Viễn Chu: “Anh nên dỗ dành thằng bé.”
Lâm Viễn Chu nhíu mày lại, dường như là hoàn toàn không có khái niệm đối với hai chữ “dỗ dành” này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến biểu hiện lúc còn hẹn hò kia của anh, Kiều Kiều quyết định làm người tốt thì làm tới cùng, “Như là, nói cái gì đó làm thằng bé vui vẻ một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Viễn Chu trầm mặc: “Vừa rồi không tính sao?”
“…” Kiều Kiều cũng trầm mặc vài giây, “Ừm, thật ra để thằng bé im lặng đợi chút nữa cũng khá tốt.”
Cái EQ này của Lâm Viễn Chu, vốn còn cho là có thể cứu vớt một chút…
***
Mặc kệ bạn học nhỏ Nông Tử Ngang đã lướt qua yêu hận tình thù như thế nào cuối cùng vẫn bị Lâm Viễn Chu xách vào cửa lớn trung tâm bổ túc.
Trung tâm học bổ túc có một cái tên vang dội là Giáo dục Chim ưng non, bên đối tác lớn nhất là đồng nghiệp trước kia của Kiều Kiều, Đỗ Minh Vũ. Anh ta là người bạn đầu tiên Kiều Kiều quen lúc mới vào trường học, Đỗ Minh Vũ có tính cách ôn hòa lại lớn hơn Kiều Kiều chỉ mấy tuổi cho nên quen biết càng nhanh hơn so với những người khác .
Sau đó Đỗ Minh Vũ từ chức khỏi đó, lúc rảnh rỗi 2 người vẫn liên hệ, đương nhiên cái liên hệ này chỉ giới hạn ờ bạn bè chấm chấm tán tán* cái gì đó.
*Giống như tương tác với nhau trên facebook đó mấy bồ
Nhưng nhìn nội dung bạn anh ta giới thiệu, gọi là giáo dục Chim Ưng non, làm có quy mô khá lớn, trong ngành cũng được nhiều người ủng hộ, nhận được không ít giải thưởng.
Đỗ Minh Vũ tự mình tới cửa đón người, đã lâu không gặp, bất kể khí chất hay ngoại hình cả người anh ta đều đã thay đổi rất nhiều. Anh ta lễ phép bắt tay với Lâm Viễn Chu, sau khi tự giới thiệu đơn giản liền đi thẳng vào vấn đề: “Tình huống tôi cũng đều đã nghe Kiều Kiều nói qua, bây giờ còn nửa tiếng nữa là lớp luyện đề nâng cao sẽ tan học, nếu không thì mọi người đi dự thính trước một chút, cảm nhận thử một chút?”
Lâm Viễn Chu cúi đầu nhìn Nông Tử Ngang bên cạnh, nhóc gấu đang lôi kéo quai cặp sách uể oải dùng chân đá đá lên sàn nhà.
Xem ra đúng thật là oan ức đến hỏng rồi.
Anh duỗi tay khảy khảy đỉnh đầu đứa nhỏ.
Nông Tử Ngang ngẩng đầu, trợn mắt tức giận mà nhìn anh: “Làm sao?”
“Nghe giảng cho tốt, cuối tuần đưa cháu đi tới nhà Lão Tần.”
“Thật ạ?” Nông Tử Ngang ngay tức khắc đôi mắt tỏa sáng, phải biết là Tần Tuế Tuế đã ra lệnh rõ ràng cấm cậu nhóc đi qua nhà ông nội cô nhóc chơi, chỉ là có Lâm đội đi đầu thì là khác rồi!
Thấy Lâm Viễn Chu gật đầu đáp ứng, Nông Tử Ngang hoan hô một tiếng, lập tức nhảy nhót đi nghe giảng bài.
Kiều Kiều cũng đang nhìn Lâm Viễn Chu, cho nên .... anh như này cũng xem như là đã nghe theo đề nghị của cô, dỗ dành Nông Tử Ngang? Cũng không biết có phải bản thân mình suy nghĩ nhiều hay không, anh chỉ gật đầu về phía cô một cái, sau đó cùng Nông Tử Ngang đi vào phòng học, im lặng ngồi ở cuối cùng nghe giảng bài một hồi.
Kiều Kiều không đi theo vào, đứng ở hành lang mà nhìn vào. Xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy sườn mặt thanh thuần của người đàn ông, cho dù đã che giấu rất kỹ nhưng ấn đường của anh vẫn lộ ra vài phần mệt mỏi, nhưng vẫn cực kỳ chuyện chú mà nghe giáo viên giảng bài.
Đều đã mệt như vậy nhưng vẫn thực hiện đủ trách nhiệm hoàn thành chuyện mà đồng nghiệp nhờ vả.
… Ngược lại đúng là rất có tinh thần trách nhiệm.
Nếu không làm bạn trai thì anh thật sự không thể chê vào đâu được.
Kiều Kiều lại nghĩ, có lẽ bạn trai anh cũng có thể làm rất hoàn hảo, chỉ là thời gian hai người gặp mặt không đúng, tính cách không có cách nào hợp được.
Thật sự đúng là cô lại rất tò mò, anh sẽ thích dạng như thế nào.
Ý thức được suy nghĩ của chính mình đang chạy về hướng kỳ lạ, cô vội vàng nhặt lại tinh thần, ánh mắt dần ngắm nhìn, chợt chạm phải một đôi mắt đen láy.
Không biết Lâm Viễn Chu đã nhìn qua đây từ bao giờ, dáng ngồi của anh thẳng tắp cao lớn, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt tràn đầy sự tìm tòi cùng suy tư, đó là một loại cảm giác nhạy bén do nghề nghiệp. Nháy mắt Kiều Kiều liền cảm thấy bản thân như một tên trộm bị bắt ngay tại trận, ngông cuồng mà nhìn trộm, đang tiếp nhận cái nhìn trang nghiêm xem xét của chú cảnh sát.
Cô lập tức trở nên lúng túng.
Im lặng từng chút từng chút mà quay đầu đi.
***
“Uống cái này được chứ?” Đỗ Minh Vũ mua đồ uống từ máy bán nước tự động quay trở lại, thấy gương mặt cô hơi đỏ lên, chỉ nghĩ là do điều hoà không đủ mát, đề nghị: “Chúng ta đi tới văn phòng chờ bọn họ nhé?”
Kiều Kiều nhận lấy đồ uống, như được tha tội, liên tục gật đầu: “Được.”
Đỗ Minh Vũ bị cô chọc cười giơ tay dẫn đường, “Bên này.”
Kiều Kiều nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Đỗ Minh Vũ, lỗ tai giấu ở dưới mái tóc dài lại nóng lên, Lâm Viễn Chu sẽ không cho là cô đang nhìn lén anh chứ? Tuy cô đúng là nhìn lén, nhưng cái loại