Ánh Trăng Không Đủ Tiêu Chuẩn

Chương 3


trước sau


 
So sánh thì Lâm Viễn Chu còn xem như bình tĩnh, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: “Cháu thường xuyên thất tình mà, rất bình thường.”
 
Lần thứ 2 Kiều Kiều rơi vào trong sự trầm mặc… được rồi, xem như cô đã hoàn toàn không có quyền gì  để lên tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lần này không giống!” Thoạt nhìn Nông Tử Ngang thực sự rất đau lòng, nắm chặt tay lên án: “Tần Tuế Tuế rõ ràng là cùng lớn lên với cháu trong một đại viện, tốt nghiệp cùng một nhà trẻ, vẫn luôn có quan hệ rất tốt với cháu nhất, bây giờ lại đang vui vẻ với một nhóc mập mạp lập tụ thành một đám. Hai người mỗi ngày đều ở trong đám trẻ mà nói chuyện rất vui vẻ!”
 
Lâm Viễn Chu không chút gợn sóng: “Rút khỏi đám là được mà.”
 
Cái cách thức giải quyết đơn giản thô bạo thật đúng là theo kiểu “Lâm Viễn Chu” mà. Kiều Kiều âm thầm ném đi lời nói trên miệng, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lịch sử trò chuyện từ khi hai người hẹn hò tới nay, đúng thật rất đơn giản rõ ràng mà ngắn gọn, cũng không chút đưa đẩy nào. Ánh mắt nhìn về phía ghế sau, quả nhiên thấy được Nông Tử Ngang cũng bị nghẹn lời rồi.
 
Miệng nhóc con này đóng mở, cuối cùng quật cường mà cắn căng, “Cháu không!”
 
“Vậy tham gia cùng bọn họ.”
 
“…” Não Nông Tử Ngang nghĩ tới hình ảnh ba người chơi cùng nhau, hiển nhiên cảm thấy không có thể nào có thể tiếp nhận được, nặng nề hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe: “Cháu không muốn nói chuyện với chú nữa!”
 
Vậy mà Kiều Kiều lại có thể hiểu được cái tâm trạng của Nông Tử Ngang, cái gọi là “thất tình” Thật ra chỉ là không nghĩ tới bị bạn tốt bơ tạo thành cảm giác bất an mà thôi. Cô nhịn không được khẽ nhắc nhở Lâm Viễn Chu: “Anh nên dỗ dành thằng bé.”
 
Lâm Viễn Chu nhíu mày lại, dường như là hoàn toàn không có khái niệm đối với hai chữ “dỗ dành” này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghĩ đến biểu hiện lúc còn hẹn hò kia của anh, Kiều Kiều quyết định làm người tốt thì làm tới cùng, “Như là, nói cái gì đó làm thằng bé vui vẻ một chút.”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Viễn Chu trầm mặc: “Vừa rồi không tính sao?”
 
“…” Kiều Kiều cũng trầm mặc vài giây, “Ừm, thật ra để thằng bé im lặng đợi chút nữa cũng khá tốt.”
 
Cái EQ này của Lâm Viễn Chu, vốn còn cho là có thể cứu vớt một chút…
 
***
 
Mặc kệ bạn học nhỏ Nông Tử Ngang đã lướt qua yêu hận tình thù như thế nào cuối cùng vẫn bị Lâm Viễn Chu xách vào cửa lớn trung tâm bổ túc.
 
Trung tâm học bổ túc có một cái tên vang dội là Giáo dục Chim ưng non, bên đối tác lớn nhất là đồng nghiệp trước kia của Kiều Kiều, Đỗ Minh Vũ. Anh ta là người bạn đầu tiên Kiều Kiều quen lúc mới vào trường học, Đỗ Minh Vũ có tính cách ôn hòa lại lớn hơn Kiều Kiều chỉ mấy tuổi cho nên quen biết càng nhanh hơn so với những người khác .
 
Sau đó Đỗ Minh Vũ từ chức khỏi đó, lúc rảnh rỗi 2 người vẫn liên hệ, đương nhiên cái liên hệ này chỉ giới hạn ờ bạn bè chấm chấm tán tán* cái gì đó.
 
*Giống như tương tác với nhau trên facebook đó mấy bồ
 
Nhưng nhìn nội dung bạn anh ta giới thiệu, gọi là giáo dục Chim Ưng non, làm có quy mô khá lớn, trong ngành cũng được nhiều người ủng hộ, nhận được không ít giải thưởng.
 
Đỗ Minh Vũ tự mình tới cửa đón người, đã lâu không gặp, bất kể khí chất hay ngoại hình cả người anh ta đều đã thay đổi rất nhiều. Anh ta lễ phép bắt tay với Lâm Viễn Chu, sau khi tự giới thiệu đơn giản liền đi thẳng vào vấn đề: “Tình huống tôi cũng đều đã nghe Kiều Kiều nói qua, bây giờ còn nửa tiếng nữa là lớp luyện đề nâng cao sẽ tan học, nếu không thì mọi người đi dự thính trước một chút, cảm nhận thử một chút?”
 
Lâm Viễn Chu cúi đầu nhìn Nông Tử Ngang bên cạnh, nhóc gấu đang lôi kéo quai cặp sách uể oải dùng chân đá đá lên sàn nhà.
 
Xem ra đúng thật là oan ức đến hỏng rồi.
 
Anh duỗi tay khảy khảy đỉnh đầu đứa nhỏ.
 
Nông Tử Ngang ngẩng đầu, trợn mắt tức giận mà nhìn anh: “Làm sao?”
 
“Nghe giảng cho tốt, cuối tuần đưa cháu đi tới nhà Lão Tần.”
 
“Thật ạ?” Nông Tử Ngang ngay tức khắc đôi mắt tỏa sáng, phải biết là Tần Tuế Tuế đã ra lệnh rõ ràng cấm cậu nhóc đi qua nhà ông nội cô nhóc chơi, chỉ là có Lâm đội đi đầu thì là khác rồi!
 
Thấy Lâm Viễn Chu gật đầu đáp ứng, Nông Tử Ngang hoan hô một tiếng, lập tức nhảy nhót đi nghe giảng bài.
 
Kiều Kiều cũng đang nhìn Lâm Viễn Chu, cho nên .... anh như này cũng xem như là đã nghe theo đề nghị của cô, dỗ dành Nông Tử Ngang? Cũng không biết có phải bản thân mình suy nghĩ nhiều hay không, anh chỉ gật đầu về phía cô một cái, sau đó cùng Nông Tử Ngang đi vào phòng học, im lặng ngồi ở cuối cùng nghe giảng bài một hồi.
 
Kiều Kiều không đi theo vào, đứng ở hành lang mà nhìn vào. Xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy sườn mặt thanh thuần của người đàn ông, cho dù đã che giấu rất kỹ nhưng ấn đường của anh vẫn lộ ra vài phần mệt mỏi, nhưng vẫn cực kỳ chuyện chú mà nghe giáo viên giảng bài.
 
Đều đã mệt như vậy nhưng vẫn thực hiện đủ trách nhiệm hoàn thành chuyện mà đồng nghiệp nhờ vả.
 
… Ngược lại đúng là rất có tinh thần trách nhiệm.
 
Nếu không làm bạn trai thì anh thật sự không thể chê vào đâu được.
 
Kiều Kiều lại nghĩ, có lẽ bạn trai anh cũng có thể làm rất hoàn hảo, chỉ là thời gian hai người gặp mặt không đúng, tính cách không có cách nào hợp được.
 
Thật sự đúng là cô lại rất tò mò, anh sẽ thích dạng như thế nào.
 
Ý thức được suy nghĩ của chính mình đang chạy về hướng kỳ lạ, cô vội vàng nhặt lại tinh thần, ánh mắt dần ngắm nhìn, chợt chạm phải một đôi mắt đen láy.

 
Không biết Lâm Viễn Chu đã nhìn qua đây từ bao giờ, dáng ngồi của anh thẳng tắp cao lớn, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt tràn đầy sự tìm tòi cùng suy tư, đó là một loại cảm giác nhạy bén do nghề nghiệp. Nháy mắt Kiều Kiều  liền cảm thấy bản thân như một tên trộm bị bắt ngay tại trận, ngông cuồng mà nhìn trộm, đang tiếp nhận cái nhìn trang nghiêm xem xét của chú cảnh sát.
 
Cô lập tức trở nên lúng túng.
 
Im lặng từng chút từng chút mà quay đầu đi.
 
***
 
“Uống cái này được chứ?” Đỗ Minh Vũ mua đồ uống từ máy bán nước tự động quay trở lại, thấy gương mặt cô hơi đỏ lên, chỉ nghĩ là do điều hoà không đủ mát, đề nghị: “Chúng ta đi tới văn phòng chờ bọn họ nhé?”
 
Kiều Kiều nhận lấy đồ uống, như được tha tội, liên tục gật đầu: “Được.”
 
Đỗ Minh Vũ bị cô chọc cười giơ tay dẫn đường, “Bên này.”
 
Kiều Kiều nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Đỗ Minh Vũ, lỗ tai giấu ở dưới mái tóc dài lại nóng lên, Lâm Viễn Chu sẽ không cho là cô đang nhìn lén anh chứ? Tuy cô đúng là nhìn lén, nhưng cái loại

nhìn lén này không phải cái loại nhìn lén mà anh nghĩ đâu.
 
Đỗ Minh Vũ không chú ý tới cô đang thất thần, lúc lâu không gặp, đúng thật rất muốn ôn chuyện với cô: “Còn dạy mấy lớp năm 3 đó?”
 
“Ừm.”
 
Kiều Kiều là giáo viên mỹ thuật, một người dạy năm lớp, mỗi lớp mỗi tuần chỉ có hai tiết, chương trình học và nhiệm vụ cũng không tính là quá nặng. Trước kia có một lớp Đỗ Minh Vũ dạy đúng vào lớp cô dạy.
 
“Rất tốt.” Đỗ Minh Vũ có chút hoài niệm, “Cũng không biết cái đám tiểu quỷ kia hiện tại là cái dạng nào rồi, chắc chắn là đã cao lên không ít rồi.”
 
“Tôi có ảnh chụp.” Kiều Kiều nhanh chóng từ album trong điện thoại tìm được mấy tấm ảnh chụp chung, đưa qua cho anh ta xem.
 
Vốn Đỗ Minh Vũ chỉ thuận miệng nhắc tới, không nghĩ tới Kiều Kiều sẽ thành thật như vậy, nhưng anh ta lại cảm thấy Kiều Kiều như thế thật là đáng yêu, thoáng cúi người qua nghiêm túc nhìn tấm ảnh chụp một lát, giơ tay chỉ vào một học sinh nam nghịch ngợm nhất trong trí nhớ nói: “Nhìn cái dáng vẻ này cao lên không ít, còn béo lên một chút.”
 
Nhớ tới đám trẻ ở trong lớp, ánh mắt Kiều Kiều cũng trở nên dịu dàng, thậm chí còn biết được nói đùa: “Ừm, tôi sẽ chuyển lời cho em ấy.”
 
“Như thế sẽ đả kích tới lòng tự trọng của nhóc con, tôi khuyên cậu nên từ bỏ cái suy nghĩ đáng sợ này đi.”
 
“Thật ra, bọn nhỏ còn thường xuyên nhắc tới cậu.” Kiều Kiều nói đúng sự thật, trước kia Đỗ Minh Vũ ở trong đám học sinh còn tính là cao, đặc biệt là học sinh nam. Anh ta thường xuyên lén cùng đám tiểu quỷ nghịch ngợm này đá cầu.
 
Đỗ Minh Vũ gật đầu: “Nếu tôi có rảnh sẽ trở về thăm bọn nhỏ.”
 
Trước kia cùng dạy một lớp khiến hai người có không ít đề tài, đi tới văn phòng, Kiều Kiều bị đống giấy khen và giấy chứng nhận đầu trên giá làm kinh ngạc. Cô tham quan nhìn lướt một loạt, cảm thán từ tận đáy lòng: “Cậu thật sự rất giỏi.” Đỗ Minh Vũ sửa đúng lại: “Đây đều là vinh dự mà bọn trẻ thắng về.”
 
Điểm này Kiều Kiều rất đồng ý, tuy rằng vinh dự đều thuộc về Chim Ưng non, nhưng sau lưng cũng không thiếu được sự vất vả của bọn nhỏ. Có điều hiếm có người để ý tới điểm này.
 
Đỗ Minh Vũ dẫn cô ngồi xuống, có lẽ thật sự cho rằng cô rất sợ nóng, cố ý hạ thấp nhiệt độ điều hòa xuống. Anh ta vẫn như cũ, rất hay nói, trước kia ở văn phòng luôn là người chịu trách nhiệm điều tiết bầu không khí, bây giờ cũng hoàn toàn không lo lắng sẽ buồn tẻ, nói rất nhiều chuyện nhỏ thú vị  từ sau khi rời khỏi trường học gây dựng sự nghiệp.
 
Nói chuyện một lát, anh ta đột nhiên hỏi: “Vị Lâm tiên sinh này, là bạn của cậu à?”
 
Đề tài chuyển quá nhanh, phút chốc Kiều Kiều không chạy theo kịp được, thế nên cô có hơi sửng sốt: “Đúng thế, là bạn.”
 
Tình huống của cô và Lâm Viễn Chu, bốn bỏ năm lên, chắc hẳn có thể xem như bạn bè nhỉ?
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Minh Vũ gật đầu, không nói gì nữa, chỉ là lúc cúi đầu khóe miệng hơi cong lên.
 
Kiều Kiều cũng không biết vì biết vì sao đột nhiên anh ta lại hỏi chuyện này, chỉ cho là đối phương cảm thấy tò mò mà thôi.
 
Bởi vì tới muộn, lớp luyện đề nâng cao bên kia rất nhanh liền kết thúc, hai người mới vừa nói chuyện một chút, Lâm Viễn Chu đã mang theo Nông Tử Ngang đi tới. Lâm Viễn Chu thể hiện rằng, trở về sẽ phản hồi đúng sự thật với chị Trương, quyết định cuối cùng vẫn do phụ huynh của học sinh.
 
“Đương nhiên.” Đỗ Minh Vũ đẩy mắt kính, “Nếu vị đồng nghiệp kia của anh không yên tâm cũng có thể bớt chút thời gian tự mình tới nghe giảng một chút.”
 
Anh ta lại nhìn về phía Kiều Kiều, ngữ khí mềm mại ấm áp hơn nhiều: “Bạn của Kiều Kiều, chính là bạn của tôi.”
 
Lâm Viễn Chu nghe thế chớp mắt im lặng, sau đó duỗi tay nắm lấy tay anh ta: “Thế tạm biệt.”
 
Ba người lớn, chỉ có Nông Tử Ngang nhạy bén mà nhìn trái nhìn phải, mày nhỏ không tự chủ mà nhíu lại.
 
***
 
Lúc quay về, Lâm Viễn Chu trước hết đưa Kiều Kiều về nhà. Kiều Kiều xuống xe, phát hiện Lâm Viễn Chu cũng theo sau cô đi xuống, cô đoán đối phương có chuyện muốn nói với mình, vì thế dừng lại ở tại chỗ không nhúc nhích.
 
Lâm Viễn Chu vòng qua thân xe, lập tức đi đến trước mặt cô. Ánh trăng chiếu xuống, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn của Kiều Kiều, thấp giọng nói: “Hôm nay cảm ơn cô.”
 
“Chuyện nhỏ mà thôi.” Nghĩ đến sau đó hơn nửa sẽ không gặp lại, tay Kiều Kiều nắm chặt lấy dây lưng: “Thật ra ... tôi rất vui vì có thể giúp đỡ được cho anh.”
 
Lâm Viễn Chu không lập tức trả lời lại, dường như anh vẫn luôn biết cô khẩn trương dễ bị mắc tật nói lắp, cho nên rất kiên nhẫn mà chờ cô nói xong.
 
Nhưng anh cứ thế im lặng mà đứng nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy, Kiều Kiều lại bắt đầu bất an co quắp, chỉ cẩn thận nói: “Lâm Viễn Chu, thật ra, anh rất tốt.”
 
Không biết có phải nguyên nhân do bị mẹ Kiều tẩy não hay không, trước đó cô đối với Lâm Viễn Chu đúng là có chút tâm tư khác, nhưng lại thua cảm giác. Nhưng hôm nay có thể giúp đỡ anh, cô lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
 
Cô cũng không hy vọng trong lòng Lâm Viễn Chu có cái khúc mắc gì.
 
Lâm Viễn Chu cũng không biết có hiểu ý của cô hay không, vẫn còn đang cúi đầu, khóe miệng như có như không mà nổi lên chút ý cười: “Như này là phát thẻ người tốt cho tôi à?”
 
“....” Thiếu chút nữa Kiều Kiều cắn vào đầu lưỡi của mình: “Anh đừng có bắt nạt tôi ăn nói vụng về, dù sao cũng chính là ý trên mặt chữ.”
 
Lâm Viễn Chu nhìn cô sốt ruột, ý cười đáy mắt cuối cùng cũng dày đặc, hơi hất cằm: “Đi lên đi. Chờ cô đi rồi tôi đi.”
 
“Vậy tôi lên đây.” Nói tạm biệt với anh xong, Kiều Kiều lại phất tay về phía Nông Tử Ngang ở cửa sổ xe bên này đang nhìn, sau đó liền lên lầu. Thật kỳ lạ, tuy rằng ban ngày tòa nhà bên cạnh vừa mới xảy ra chuyện, nhưng thế mà thần kỳ là cô cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào.
 
Cũng không biết có phải nguyên nhân là do vẫn còn có Lâm Viễn Chu đứng ở phía sau hay không.
 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện