Lâm Viễn Chu tới rất nhanh, chỗ anh liên hoan đến chỗ Kiều Kiều nói địa chỉ cũng chỉ mất có mười năm phút. Xa xa nhìn thấy cô nhóc kia đang đứng ở phía dưới cột đèn đường, đèn đường còn chưa mở nhưng lúc này cũng gần chạng vạng, ánh hoàng hôn từ phía sau lưng, đổ xuống mái ngói nhà hàng tại gia, khiến thân hình cô chiếu lên sự đơn bạc.
Không biết vì sao, bỗng nhiên Lâm Viễn Chu nhìn ra có một chút sự cô đơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Kiều Kiều đang cúi đầu nhìn gạch lát trước mặt, dường như cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt đúng là xe của anh đang chậm rãi dừng lại ở ven đường.
Cô bước nhanh đi về phía anh, đi đường có chút nhanh, lúc tới trước mặt thậm chí còn chảy cả mồ hôi: “Anh đã đến rồi à?”
Lâm Viễn Chu thấy phía sau cô là một nhà hàng tại gia, trong mắt có nghi hoặc ngắn ngủi, nhưng cũng không hề truy hỏi. Anh vẫn luôn rất giỏi về việc nắm bắt sự đúng mực trong giao tiếp với người khác, chỉ cúi người thay cô mở cửa xe.
Tận đến khi Kiều Kiều ngồi lên ghế phụ lái mới có cảm giác như trút xuống được gánh nặng.
Vừa rồi lúc nghe nói cô phải đi, Tiêu Tình rõ ràng thở ra, chỉ có Đỗ Minh Vũ thể hiện ra biểu cảm kinh ngạc: “Có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Kiều Kiều nói: “Tạm thời có hẹn.”
Một câu này, mọi người đều ngầm hiểu, hơn nữa cô vừa rồi dịu dàng nhẹ nhàng chậm chạp nói một câu “Tới đón tôi” kia, Đỗ Minh Vũ cũng tự mình hiểu được một chút.
Anh ta ít nhiều cũng có chút mất mát, nhưng vẫn kiềm chế nói: “ Đi đường cẩn thận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
......
Tận đến lúc này, Kiều Kiều cũng không biết việc bản thân làm này có đúng hay không, cô từ nhỏ đã không phải là một người biết khéo léo đưa đẩy chu đáo. Mẹ Kiều ly hôn từ sớm, một người phụ nữ độc thân muốn nuôi sống con gái nhỏ thì quả thực không dễ dàng, trong ký ức thơ ấu của Kiều Kiều tất cả đều là thời gian sống tại nhà các thân thích ở quê, cô được gửi qua đó, chỉ là sau này khi lớn hơn một chút thì cũng chỉ có một mình ở nhà chờ đợi.
Thế giới của cô, phần lớn thời gian đều chỉ có một mình cô.
Cô không biết cách ở chung thật tốt với những người xung quanh, càng không biết cách giải quyết mâu thuẫn tốt.
Nhưng thật ra cô cực kỳ khao khát tình bạn.
Không phải cô không biết mục đích Tiêu Tình tới tìm mình, bởi vì cô không có cảm giác tồn tại gì, vừa hay có thể phụ giúp cho bản thân cô ta. Ở trong cuộc sống của cô, người như thế đã không phải là người đầu tiên, có đôi khi cô cũng không định so đo, bởi vì so đo cũng chả ích gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khiến cô cảm thấy khổ sở chính là rất nhiều trường hợp cô đã thỏa hiệp nhân nhượng, nhưng đổi lấy lại là sự coi thường. Cô đã từng cho rằng, thật lòng sẽ đổi lấy thật lòng.
Lâm Viễn Chu không lập tức khởi động xe, mà cầm chai nước từ ghế sau đưa cho cô.
Kiều Kiều hoàn hồn, nói “Cảm ơn.”
Một câu này, cũng không biết cảm ơn cái gì.
“Mọi người đang ăn lẩu ở Nguyệt Mãn Lâu. Có muốn đi không?”
Kiều Kiều không nghĩ tới anh còn trưng cầu ý kiến của mình, nhìn con ngươi trong trẻo sắc bén của anh, cô đoán ra trạng thái của mình đã bị anh đoán được vài phần. Đúng là, từ trước đến này cô đều không thích ở cùng người xa lạ, bỗng nhiên liền đồng ý liên hoan, nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ quái.
Lúc này nếu cô nói không. Lâm Viễn Chu cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng Kiều Kiều vẫn cột chắc dây an toàn: “À, đương nhiên.”
Lâm Viễn Chu cầm tay lái, nhàn nhạt nói một câu như đang trấn an, “Bọn họ rất dễ ở chung, không cần lo lắng.”
***
Nói thật thì mấy vị rất dễ ở chung này, thật sự là có chút nhiệt tình quá mức.
Kiều Kiều mới vừa đi vào trong phòng, đã bị động tác nhất trí của một đám nam nữ trẻ tuổi nhìn chằm chằm chú ý từng hành động cử chỉ, cô theo bản năng liền muốn trốn ra phía sau Lâm Viễn Chu.
Lâm Viễn Chu nhướng mày trừng một đám người kia, “Ăn uống phần các cậu cho tốt đi.”
Một đám người trẻ tuổi cười càng thêm ý vị thâm trường: “Đội trường Lâm cũng không muốn giới thiệu chút sao.”
“Kiều Kiều.” Lâm Viễn Chu còn biết nghe lời nói phải, lời ít ý nhiều nói: “Bạn của tôi.”
“Ồ“ một đám người không biết vì sao đặc biệt ý vị thâm trường mà đáp lại, theo sau đó tiếng cười càng thêm thoải mái.
Kiều Kiều cũng không biết bản thân đã thành nhân vật truyền kỳ đã “đá” đội trường Lâm kia, có chút lúng túng, vẫn chủ động chào hỏi: “Chào mọi người.”
Âm thanh có chút nhỏ, mọi người chỉ nghĩ cô ngại ngùng.
“Kiều Kiều đúng không, xin chào xin chào.” Vẫn là chị Trương có kinh nghiệm, chủ động chào đón nắm lấy tay Kiều Kiều, “Cuối cùng cũng gặp được em, vốn dĩ hẳn nên mởi riêng em ăn cơm, lần trước mọi người đều bận. Nên hôm nay vừa hay đuổi kịp dịp này, em đừng để ý nhé.”
Chị Trương nhìn qua tầm trên dưới 40 tuổi, làm người cực kỳ ôn hòa hiền hậu, lúc nhìn người khác lại có năng lực khiến người ta cảm giác an tâm.
“Chị quá khách khí rồi...”
Kiều Kiều còn chưa nói hết câu đã bị chị Trương kéo qua ngồi xuống, “Tới đây tới đây, mọi người đều làm quen nhau một cái.”
Kiều Kiều lần thứ hai bị một đám người chăm chú nhìn vào, tim đập cũng không tự chủ mà trở nên nhanh chóng. May mắn Lâm Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh cô, nói với mọi người: “Đều tự mình giới thiệu đi.”
Một cô gái nhỏ buộc đuôi ngựa đặc biệt giỏi giang chủ động vẫy vẫy tay: “Tôi là Điền Thụ, điền trong ruộng lúa, thụ trong cây cối.” Theo sau đó lại bổ sung: “Cũng không phải điền con số của điền số kia.”
Kiều Kiều bị cô ấy chọc cười: “Xin chào.”
Bên cạnh cô ấy có một chàng trai có tinh thần như ánh mặt trời, vóc dáng đặc biệt cao, ăn xong miếng dạ dày trâu trong miệng mới nói: “Tôi, Tầm Lượng, vừa chăm chỉ còn xinh đẹp. Dễ nhớ lắm đúng không?”
Điền Thụ “xùy” một tiếng: “Có phải cậu có hiểu lầm với hai chữ xinh đẹp này rồi không.”
“Làm sao? Hai chữ xinh đẹp kia cùng cậu có một mao tiền quan hệ nào à?”
“Ánh mắt không tốt, không chấp nhặt với cô.”
Hai người tôi một câu cậu một câu thật sự rất náo nhiệt, Lâm Viễn Chu ở bên người cô giải thích: “Hai người mới, là bạn cùng lớp, nhìn qua có vẻ như có thù oán.”
Kiều Kiều nghe, thấy hai người thực sự có cảm tình rất tốt.
Mặc khác còn có vài người đều sôi nổi giới thiệu bản thân, trời rất nóng ngồi điều hòa ăn lẩu, không khí kia tự như trong nồi canh vậy, đều nóng như nhau, mọi người ngày thường đều bận, khó có lúc được thả lỏng, đương nhiên có bao nhiêu tùy ý thì có bấy nhiêu.
Kiều Kiều thấp giọng hỏi Lâm Viễn Chu: “Nông Tử Ngang đâu?”
Bên bàn cơm có chút ồn, lúc anh nói chuyện nghiêng người đến sát bên tai cô: “Ở nhà của bà nội thằng bé.”
“À.” Kiều Kiều không dấu vết mà lùi lại.
“Muốn uống cái gì?”
“Nước lọc.”
“Hả?”
Cô chỉ có thể cũng bám người nghiêng qua, giọng nói rất nhẹ ở bên tai anh: “Uống nước là được.”
Anh gật đầu, ngũ quan tuấn tú không hề có chút dính níu đến cảm xúc nào, cực kỳ bằng phẳng qua đưa qua một ly nước ấm.
***
Bữa ăn tiến hành đến đoạn phía sau, mọi người đều chậm rãi ngừng nghỉ xuống, có người đề nghị chơi cái trò chơi gì đó. Trên bàn cơm trò chơi chơi tới chơi lui vậy mấy trò, có người nói: “Bạn có tôi không, thế nào?”
Bạn có tôi không, một trò chơi rất cũ. Nghe tên đoán nghĩa, một người nói ra việc mình đã làm qua, nếu những người đang ngồi đây có người đã làm liền phải nhận uống rượu trừng phạt. Ngược lại, người ở đây phải uống rượu phạt.
Trong lúc nhất thời mọi người đều nóng lòng muốn thử.
Trò chơi bắt đầu từ Tần Lượng, cậu ta sờ khuôn mặt của mình, cực kỳ đắc ý mà nói: “Tôi chưa từng xấu...”
Ngay lập tức đã bị đám người ồn ào, Điền Thụ trực tiếp trợn trắng mắt với cậu ta, “Có liêm sỉ một chút đi được không, có thể chơi hẳn hoi hay không?”
Tầm Lượng khụ một tiếng, “Được được được, vừa rồi không tính, bây giờ mới bắt đầu.” Tròng mắt cậu ta chuyển động, khóe miệng lộ ra điểm cười xấu xa, “Tôi