Một cái cuối tuần có thể nói là kinh tâm động phách mà trôi qua, buổi sáng thứ hai, trong thời gian nghỉ giữa giờ Kiều Kiều thấy Tiêu Tình, cô ta làm như không có chuyện gì xảy ra, chủ động đi tới nói chuyện phiếm với cô: “Hôm đó người tới đón cậu, là người lần trước cậu nói, cái người xem mắt với cậu à?”
Kiều Kiều không ngoài ý muốn khi bị cô ta nhìn thấy “Ừm” một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Tình đẩy đẩy cánh tay cô, “Các cậu thật sự đang tìm hiểu nhau à?”
Kiều Kiều không muốn nhiều lời với cô ta, mơ hồ nói: “Cứ xem như là thế đi.”
Sắc mặt Tiêu Tình nháy mắt tốt hơn rất nhiều: “Hôm đó cậu đừng hiểu lầm, con người tôi có đôi lúc thần kinh hơi thô, cho nên lúc gọi món cũng không nghĩ nhiều như thế, vậy mà lại không để ý tới cậu...”
Cô ta còn chưa dứt lời, Kiều Kiều đã rút kéo cánh tay đang đụng đến tay mình ra.
Cô ta còn hơi kinh ngạc, Kiều Kiều nhìn cô ta nói: “Tôi không để ý đâu. Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Tiêu Tình nhìn bóng dáng lảng tránh của cô, nhíu mày, sau đó không để bụng mà đi tìm một giáo viên khác nói chuyện.
Kiều Kiều cũng rất nhanh chóng quên luôn chuyện này, đối với những người không quan trọng với cô, cô đã học được cách không đặt trong lòng không nhìn trong mắt. Chỉ là... nhớ tới lời Chu Tiểu Á và mẹ Kiều nói, bỗng nhiên trong lòng Kiều Kiều có chút bất an, chẳng lẽ nhân phẩm uống rượu của cô thật sự rất không tốt sao?
Cũng không biết Lâm Viễn Chu có bị cô làm cho bối rối hay không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu thật sự mang lại phiền phức gì cho người ra, hình như nên nói lời xin lỗi mới phải.
Hạ quyết tâm, Kiều Kiều liền gửi một tin nhắn qua cho Lâm Viễn Chu. Từ sau khi xóa wechat, bọn họ đều ăn ý không đề cập tới chuyện thêm wechat đối phương nên đều dùng số điện thoại để liên hệ. Nhưng chuyện trước mắt này, nếu nói qua điện thoại thì có chút xấu hổ.
Kiều Kiều cân nhắc thật lâu, cuối cùng dùng từ cực kỳ cẩn thận, “Hôm đó tôi uống say, có phải gây thêm phiền phức cho anh rồi hay không?”
Thời buổi này, thực ra rất ít người sẽ kịp thời xem tin nhắn, cho nên Kiều Kiều cũng không xác định được tin nhắn này của mình có phải sẽ như đá chìm vào đáy biển hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời khóa biểu thứ hai của cô không nhiều tiết lắm, thời gian rảnh rỗi đều không tự chủ được mà liếc mắt nhìn điện thoại một cái. May mắn Lâm Viễn Chu đã trả lời, chỉ là nội dung trả lời...
Kiều Kiều nhíu mày nhìn vài lần, cái gì gọi là bộ dạng uống say của cô, thật làm người khác kinh ngạc.
“Có ý gì?” suy nghĩ một lát, cuối cùng không nhịn được bắt đầu gửi tin nhắn qua hỏi anh.
Tin nhắn này, tận đến lúc họp buổi chiều vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.
Trước kia lúc còn tìm hiểu nhau cũng thế, anh luôn rất bận rộn, một tin nhắn wechat có thể đến hai ngày sau mới trả lời cũng có, có lẽ hai ngày nay cùng với anh thân cận hơn một chút nên suýt nữa đã quên bản thân công việc của anh là cực kỳ bận rộn. Kiều Kiều thu điện thoại lại, đem lực chú ý tất cả đều tập trung vào nội dung của cuộc họp.
***
Nội dung cuộc họp hôm nay rất đơn giản, thành phố tổ chức một cuộc thi hội họa về chủ đề “anh hùng”. Trường học tích cực hưởng ứng, Kiều Kiều là giáo viên mỹ thuật cũng thông báo với học sinh các lớp, muốn tham gia đều có thể báo danh. Cô vẫn luôn rất cổ vũ bọn nhỏ tham gia những thi đấu loại này, mỗi lần tham gia một trận thi đấu có thể mang đến cho bọn trẻ những kinh nghiệm đều cực kỳ quý giá.
Chỉ là trong tiết học hôm nay, đám trẻ lớp ba có học sinh hỏi cô: “Cô ơi, anh hùng chân chính có phải giống như Iron Man hay không ạ, cực kỳ rắn chắc nhẫn nại.”
“Sao có thể được.” Có một học sinh nam khác phản bác: “Bọn họ tựa như Spiderman vậy, gặp được người xấu liền biến thân.”
“Tớ cảm thấy giống như Ultraman, có những kỹ năng thần kỳ.”
...
Đám trẻ cậu một lời tôi một lời, thảo luận cực kỳ náo nhiệt, nhưng Kiều Kiều bỗng nhiên nghĩ, nhận thức của đám trẻ đối với anh hùng, hóa ra tất cả đều gắn liền với những tác phẩm điện ảnh. Bọn trẻ thậm chí còn không biết, những người đã trả giá cho cuộc sống hòa bình là như thế nào.
Cô và đám trẻ thảo luận về quân nhân, cảnh sát, bác sĩ, nhân viên cứu hỏa....
Nhưng bọn họ ở trong cảm nhận của đám trẻ đều là những hình tượng hết sức trừu tượng, chỉ có cái đồng phục trên người kia.
Kiều Kiều bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng, muốn mời người tới dạy cho bọn nhỏ một chút về phương diện này, thi đấu sau đó, cô cũng hy vọng bọn trẻ có thể cảm nhận rõ ràng được hàm nghĩa của hai chữ “anh hùng” này, tạo càng nhiều giá trị quan tốt. Dường như người đầu tiên mà cô nghĩ tới đó chính là Lâm Viễn Chu.
Nhưng từ lần trước gửi tin nhắn xong sau đó Lâm Viễn Chu liền không hề để ý tới cô, Kiều Kiều suy đoán có lẽ anh đang cực kỳ bận.
… Hoặc có thể, thật sự anh bị dáng vẻ say rượu của cô dọa muốn tránh còn không kịp.
Kiều Kiều nhớ tới lần trước chị Trương đã cho cô một phương thức liên hệ, nói sau này nhỡ lớp học bổ túc có vấn đề gì, tiện để liên lạc.
Kiều Kiều liền gọi điện thoại cho chị Trương. Chị Trương vừa nghe liền cực kỳ thoải mái mà đồng ý: “Đây là chuyện nhỏ, không tốn nhiều công sức, cứ tin ở chị.”
Kiều Kiều cực kỳ cảm kích, còn nói muốn mời đối phương ăn cơm, chị Trương cười nói: “Chúng ta cũng đừng khách sáo với nhau làm gì, chuyện của em chính là chuyện của đội trưởng Lâm, chị nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng.”
Kiều Kiều: “Em với Lâm...”
Lời này còn chưa dứt thì chị Trương đã vội vàng mà cúp máy, “Đội trường Lâm tới, trước tiên đến đây đã.”
Kiều Kiều có chút bối rối khi Lâm Viễn Chu thấy cô gọi điện cho chị Trương như thế không biết sẽ nghĩ thành cái suy nghĩ gì nữa...
***
Mà bên này, Lâm Viễn Chu vừa báo cáo xong công việc với Diệp Tầm Chi, trong thời gian ngắn anh luôn phải chạy đua, đây là thái độ bình thường của anh với công việc.
Diệp Tầm Chi thấy anh sớm đã chú ý đến điện thoại đang đặt trên mặt bàn vang lên, nhướng mày nhắc nhở: “Không nhìn xem sao?”
“Một lát nữa xem.”
Diệp Tâm Chi không tiếp tục hỏi đến nữa, vừa đúng lúc Điền Thụ đi vào đưa cho bọn họ cà phê để lấy lòng, Lâm Viễn Chu như đang xem kịch vui vậy, chống tay lên xem. Đáng tiếc hai người này cũng quá không tôn trọng người khác, đặc biệt là Diệp Tầm Chi, làm như không thấy Điền Thụ, ánh mắt chăm chú nhìn ra tòa nhà mới xây ngoài cửa sổ.
Điền Thụ có chút mất mát, dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, tâm tư toàn bộ đều viết lên mặt, cầm cốc cà phê mua cho Diệp Tầm Chi đặt thật mạnh xuống mặt bàn.
Diệp Tầm Chi đưa lưng về phía cô ấy, khóe miệng hình như có chút bất đắc dĩ mà cong lên.
Đợi người đi rồi, Lâm Viễn Chu vừa uống cà phê đá kiểu Mỹ vừa cảm thán: “Ngày thường đến cà ly cà phê hòa tan cũng đều không có mà uống, vẫn là mặt mũi của cậu lớn.”
Diệp Tầm Chi ngồi trở lại sô pha đối diện anh, ánh mắt nhàn nhạt quét ra bên ngoài văn phòng, nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa lưng về phía anh ta, đang nói gì đó với một thanh niên trẻ tuổi, lúc tức giận liền cầm văn kiện ném qua.
Anh ta thu lại tầm mắt, nhìn về phía cháu trai nhà mình: “Công việc nói xong rồi, nói đến chuyện tư đi.”
“Cháu còn có thể có cái việc tư gì?” Lâm Viễn Chu khẽ nhếch cằm ra hiệu ra ngoài cửa sổ: “Không thì nói về cậu đi.”
Diệp Tầm Chi dường như không có hứng thú gì vậy, cũng không theo suy nghĩ của anh mà chạy: “Ông nội cháu giới thiệu đối tượng cho cháu.”
“Tình báo của cậu cũng quá lạc hậu rồi.”
“Không nhìn trúng cô gái kia?”
Lâm Viễn Chu trầm mặc: “Người ta không nhìn trúng cháu.”
Diệp Tầm Chi thật đúng là không nghĩ tới, có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy có tình lý bên