Cơm tối vẫn ăn ở nhà ăn, Gia Duẫn ngồi cùng một chỗ với các anh chị của đoàn phục hồi chức năng Bọn họ đa số là những người trẻ tuổi chưa lập gia đình, đề tài trên bàn ăn cũng chỉ luôn xoay quanh vướng mắc trong chuyện tình yêu, chuyện nhà chuyện cửa rối ren, phức tạp. Ví dụ như: Trong bệnh viện, ai vừa chia tay với ai, rồi ai lại từng bí mật đưa đẩy với ai, người nào vẫn cứ si tình với bạn gái cũ, thằng khốn nạn nào vừa chén cho đã đời xong thì mặc quần lại, thế là đề tài nối tiếp sau đó là một số chuyện bên lề mang chút sắc thái trần tục.
Gia Duẫn bưng chén ngồi bên cạnh lắng nghe thích thú, những người này cũng giống như không chú ý đến vẫn còn đứa trẻ vị thành niên ở đây, đề tài càng nói càng cấm kỵ.
“Chênh lệch tuổi tác đã là gì, mấy người biết không, chủ nhiệm Lưu của khoa ngoại lồng ngực...” Giọng chị Tiểu Trình nói lời này chợt dừng lại, đưa tay che miệng lại, lúc này tất cả mọi người tự giác sáp đầu lại. Lúc này mới nghe thấy chị ta lại chậm rãi mở miệng: “Chủ nhiệm Lưu đó và y tá thực tập của khoa bọn họ đã... ấy ấy với nhau rồi.”
“Cái gì?!”
Mọi người ngạc nhiên, nhao nhao bày tỏ, chủ nhiệm Lưu đến nay tuổi đã hơn bốn mươi rồi, có vợ có con, là một người chồng tốt nổi tiếng, sao có thể quăng bỏ cái mặt già cả mà đi nɠɵạı ŧìиɦ?
Chị Tiểu Trình lắc lư đầu, trên gương mặt tròn nhỏ hồng hào, đầy đặn kia vẫn còn chút tin hot chưa nói xong: “Con nhỏ đó hả... Vừa tốt nghiệp trường y tá, các người biết năm nay nó bao nhiêu tuổi không?”
“Bao nhiêu?” Một đám người đều mở miệng.
Chị Tiểu Trình đưa tay ra, giơ số. Vừa giơ ra ngón tay đầu tiên, mọi người đều trợn mắt.
“Trời... Má?”
Mười chín tuổi.
Anh trai hơi trẻ tuổi nghe xong dừng một chút, nói thẳng thừng: “Đã trưởng thành rồi, nếu không thì đây chính là tội dâʍ ɭσạи.”
Gia Duẫn nghe từ này không hiểu sao thấy ghê tởm, ngây người ngồi mờ mịt ở đó cũng không lên tiếng bình luận.
“Mấy con bé bây giờ đúng là ghê thiệt, loại đó… Mà cũng có thể nuốt nổi.”
“Ai mà không nói vậy chứ, mấy ông già sắp năm mươi tuổi cái chùm hai quả bên dưới cũng chỉ còn lại miếng da. Con nhỏ này có thể nuốt trôi được, tôi cũng thật bái phục cô ta.”
“Cái này gọi là gì nhỉ. Cái này gọi là chịu đắng nuốt cay thì mới ngồi trên bao nhiêu người chứ.”
Sau đó là một tràng cười mỉa mai vang lên náo loạn.
May mà bọn họ không nói tiếp câu chuyện này quá lâu, vội vã lật sang chuyện khác.
Những chuyện vụn vặt bên lề trong cuộc sống nhàm chán này sau khi phát tác dụng sẽ thì sẽ nhanh chóng bị người ta vứt ra sau đầu.
Gia Duẫn trở về kí túc xá, những lời nói linh tinh, nhàn rỗi cũng nhanh chóng trôi tuột khỏi đầu cô. Cô tắm xong, miệng chửi rủa rồi tiện tay đem quần áo và đồ dùng hằng ngày đi giặt. Cô lại có chút oán trách Gia Kiến Thanh, mang cô đến đây, lại thừa dịp đêm đen gió lớn không nói một tiếng mà chuồn mất.
Anh họ Thiên Hòa gửi đến một câu thế này: [Trên đời lại có tên già xảo quyệt cỡ này sao?]
Tên quỷ nhỏ đáng chém ngàn dao, bất chấp tam cương ngũ thường luân lý làm người, miệng chỉ toàn nói mấy lời lẽ bậy bạ.
Gia Duẫn cảnh cáo anh ta phải nói chuyện đàng hoàng với Gia Kiến Thanh một chút.
Anh ta liền trả lời: [Em không hận ba em. Ngó bộ em sống dưới đó cũng không tệ ha, nói nghe tí, có phải gặp được thú vui gì phải phải không? ]
Thấy câu này, trước mắt Gia Duẫn lập tức hiện ra gương mặt với đường nét sắc sảo, cảm giác khô nóng bất giác lan tràn nơi mang tai, trong lòng cũng hơi co rút. Bèn ném điện thoại sang một bên, xoay người nhào đầu vào trong gối.
Qua một lúc lâu, Gia Duẫn mới từ dưới gối ngẩng