Câu nói này quá nhỏ rồi, âm tần quá thấp nên máy trợ thính cũng không bắt được.
Bây giờ máy trợ thính Kế Hứa đeo vẫn là loại nhiều năm trước ông nội xin miễn phí giúp anh từ cục liên hiệp người khuyết tật địa phương, không có bác sĩ chuyên môn trợ giúp, lúc đầu mang theo, trong tai chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu rít của dòng điện không ngừng nghỉ, anh đã quên năm đó bản thân chỉ mới sáu tuổi đã tốn bao nhiêu thời gian để thích nghi với hoàn cảnh bên ngoài xa lạ và nhiều âm thanh lạ lẫm như vậy.
Nhưng mà Kế Hứa cũng vì vậy mà bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim để học ngôn ngữ, anh bị vứt bỏ từ khi sinh ra, sau lại được ông cậu bà con xa nhận nuôi, nhận làm ông nội, cả hai sống nương tựa lẫn nhau.
Cơn ác mộng thời thơ ấu do phát âm không chính xác, giọng nói không rõ ràng nên luôn bị các bạn học trong lớp ức hiếp, mãi đến sau khi vào ngôi trường đặc biệt này mới tốt hơn.
Anh đã quen chung sống với những đứa trẻ có cơ thể khuyết tật giống vậy, cho nên khi Gia Duẫn vừa xuất hiện trong cuộc sống của anh, loại áp lực cùng với tự ti lúc trước lại một lần nũa xuất hiện.
Kế Hứa có thể cảm giác được lúc này Gia Duẫn có chút không vui, nhưng anh không biết vì sao, cũng không biết nên an ủi thế nào.
Anh cứ đứng yên lặng như cọc gỗ vì dáng người lại cao nên chiếc bóng của anh bao trùm lấy cơ thể Gia Duẫn.
Qua hồi lâu, anh cầm thìa từ trong tay Gia Duẫn qua, bưng bát lên. Múc một muỗng chè, thổi một hồi rồi đút tới bên miệng Gia Duẫn.
Gia Duẫn lúc đầu ngơ ngác, sau đó lông mi dài đậm và nhỏ chớp một cái, cong khóe miệng lên cười.
“Làm gì vậy?” Giọng nói cô nhẹ nhàng: “Cậu có ý đồ xấu...”
Nhưng vẫn mở miệng ngậm gần một nửa thìa, mùi vị ngọt ngào của mật thoang thoảng giữa răng và môi.
Cứ như vậy uống nửa chén nhỏ, cô lắc đầu, hỏi Kế Hứa: “Sao nấu cho tôi cái này? Uống nhiều rồi tối phải thức dậy đi tè đó.”
Lời oán trách nũng nịu của cô khiến tay Kế Hứa đang để bát xuống ngừng một lát, tay chân rối loạn ngay cả nhìn cô cũng không dám chỉ có thể bối rối ngoảnh mặt sang hướng khác, trong lòng đầy hoang mang.
Nhưng chỗ ánh mắt có thể lướt đến lại là một sợi dây phơi đồ treo ngang trong phòng. Phía trên treo thắt lưng màu đen cô mặc sáng nay, còn có một chiếc qυầи ɭóŧ ren màu hồng phấn, vải mỏng đến đáng thương.
Bất giác trong phút chốc, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn. Bầu không khí ngay lập tức tĩnh lặng, tĩnh mạch nơi thái dương khổ sở khống chế đột nhiên nẩy lên.
Đến nỗi quên dời ánh mắt đi.
Vì vậy, anh lại lần nữa nhận lấy một tràng chế nhạo của Gia Duẫn.
“Nhìn gì mà nhìn? Có cần tôi lấy xuống cho cậu đem về từ từ xem cho đã không?... Tuổi nhỏ không lo học, đồ háo sắc!”
Kế Hứa bị cô mắng lần đầu có phản ứng, chuyển mắt lườm cô.
Không dữ, nhưng rất bực dọc.
Điều này khiến Gia Duẫn nắm lấy tay cầm, nhảy một cái đứng dậy từ trên ghế, chỉ vào anh và trách hỏi: “Được lắm, bây giờ cậu lớn gan rồi, dám làm dữ với tôi phải không?...”
Bực dọc biến thành sợ hãi, Kế Hứa cúi đầu xuống, nhiệt độ trên gò má nóng đến tận gáy.
Trong lòng cứ lặp đi lặp lại một câu như vậy: Aiz, cô ấy thật vô lý.
Tuy bị cô mắng nhưng không nhịn được ngước mắt nhìn cô.
Sau khi gặp Gia Duẫn, lần đầu tiên có người nói nhiều như vậy với anh, giống như giao tiếp với một người bình thường vậy.
Anh cũng chưa hề nhận ra bất kỳ thương hại đặc biệt nào từ trong mắt Gia Duẫn khi cô nhìn anh.
Thông cảm, dè dặt, thỉnh thoảng cũng xen lẫn thương xót than thở.
Ánh mắt này, Kế Hứa đã gặp qua rất nhiều.
Sự tự ti, túng quẫn của anh thường trở nên không còn chỗ giấu dưới cái nhìn của ánh mắt này.
Nhưng Gia Duẫn không có.
Chỉ có Gia Duẫn không có.
Bên ngoài mưa rơi lớn dần, trước hành lang ngoài cửa có gió thổi qua, vết mưa bò trên mặt cửa sổ đang lượn lờ như khói sương.
Gia Duẫn làm ầm ĩ, mệt rồi ngồi xuống mép giường, ánh mắt liếc nhìn thứ gì, sau khi nhặt lên vân vê trong tay, ước chừng chơi đùa một chút, giơ tay lên ném một cái, không ngờ lại bị Kế Hứa đón được.
“Cậu qua đây.” Gia Duẫn hơi dựa vào đầu giường, lộ ra dáng vẻ mảnh mai thích thú, cô mở miệng, giọng nói của cô ngọt ngào giống như được trộn lẫn với sáp mật ong vậy: “Này, sơn lên giúp tôi.”
Đôi chân nhỏ gầy trắng mịn như tuyết kia đạp bên mép giường.
Tấm màn che đi một nửa ánh sáng, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ bị che khuất một nửa trong bóng tối.
Kế Hứa không hiểu, chầm chậm bước qua rồi lại đứng im.
Cô tiện tay vỗ chỗ bên mép giường, anh ngồi xuống theo.
Mặt đối mặt, Kế Hứa lúc này mới nhìn rõ mặt cô. Nhìn rõ từng sự cám dỗ ác ý giấu dưới sự hồn nhiên vô tội của cô.
Nhưng anh vẫn cúi đầu theo lời cô, mở nắp sơn móng tay.
Cũng vào lúc này, có một cái chân mềm mại, trắng như tuyết nhẹ nhàng lướt qua bên chân anh, cọ sát lên trên từng tấc, cuối cùng