Đêm trong màn trướng đỏ, ham muốn rực cháy sôi trào, cơn sóng tình phiêu lãng thiêu đốt trái tim.
Cô gái đó sinh ra có một khuôn mặt yêu kiều, thanh tú như quả đào xuân, da thịt trắng tuyết xinh đẹp, môi đỏ căng mọng óng ánh, lười biếng nằm sấp trên đầu giường, thấy anh trở lại, lập tức nâng chiếc cằm nhọn tinh tế lên rồi nhìn thẳng qua.
“Cậu khỏe rồi?” Gia Duẫn hỏi.
Kế Hứa gật đầu, nhớ đến câu nói châm chọc công trình lớn mới của cô, không kìm được xấu hổ nóng đỏ gần nửa gương mặt.
“Ngơ ra làm gì, qua đây đi, tôi đợi cậu lâu lắm rồi.” Gia Duẫn gọi anh, giọng nói ngọt ngào như trích từ mật.
Kế Hứa theo tiếng nói mà đi qua, bị cô bắt lấy tay đung đưa, anh lập tức nghe lời ngồi xuống.
Đầu ngón tay mềm mịn, anh nắm trong tay không nỡ buông. Gia Duẫn dịch gần lại một chút rồi dựa vào anh, lại mềm yếu như không xương trong ngực anh.
Ngay lập tức trước mắt hơi mất tập trung, giây tiếp theo lại chạm vào trong đôi mắt màu nâu trong veo và sâu thẳm của cô, trái tim yếu mềm, cũng không biết tối nay là tối nào.
Cô mặc váy ngủ lúc trước, mềm mỏng phủ trên người, tôn lên vẻ thuần khiết và xinh đẹp của thiếu nữ. Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào trong khoác lên người cô, làn da trắng như sứ hiện ra óng ánh, lộng lẫy.
Kế Hứa quên phải thở thế nào, cũng sợ làm bẩn cơ thể cô.
Cô tựa mặt lên vai anh, tay chậm rãi đưa về phía trước dọc theo lưng, cuối cùng sờ tới chỗ nào đó, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức xương sống anh như bị ai đó điểm huyệt cứng đờ, không nhúc nhích nỗi.
“Sao vẫn còn cứng như vậy? Không tự giải quyết được sao?” Gia Duẫn sáp lại gần bên tai anh và nhẹ nhàng hỏi, hơi thở lướt qua tai anh, đến mức mang tai có chút nóng lên.
Thứ cường tráng kia nảy lên hai cái trong tay cô, cô lại nhu mì, nũng nịu oán trách: “Nóng quá à…”
Kế Hứa đưa tay nắm lấy xương cổ tay cô, vốn muốn ngừng động tác của cô nhưng không ngờ làn da anh chạm tới dưới lại mềm mại như vậy, ngón cái không chịu được nhẹ nhàng cọ xát.
Có một số thứ giấu bên trong, thề phải bộc phát ngay ra ngoài trong một đêm trong trẻo yên ắng như thế này.
Xương cổ tay nhô ra một chút, lại như dao nhọn chạm vào trong lòng, vốn có thể lẩn tránh nhưng càng muốn tiến lên tìm một sự khuây khỏa.
Hai cánh tay trắng trẻo, óng ánh và mềm mại như ngó sen non bám vào cổ của anh, Gia Duẫn sải bước ngồi trên đùi anh, chóp mũi tiến lại gần anh, phả toàn bộ hơi thở vào trong hõm cổ của anh.
“Nếu tự bản thân cậu làm không được, vậy để tôi giúp cậu, được không?” Giọng cô ẩn chứa sự mềm mại, một cặp ngực ngọt ngào, đầy đặn và mềm mại không ngừng cọ xát ngực anh.
Cổ họng Kế Hứa khó mà tự kiềm chế nuốt xuống vài cái, mơ hồ nghe thấy bản thân nói được một tiếng.
Một tiếng cười khẽ, kiểu cám dỗ như đốt cháy tim người.
Sau đó, ngón tay của Gia Duẫn sờ vào bên quần đùi của anh, chậm rãi kéo lớp vải cản trở kia xuống.
Cứ như vậy, lại ngồi lên lần nữa. Thân gậy bừng bừng khí thế trong nháy mắt bị mật huyệt trần trụi trơn dính và mềm mại bao lấy, ngay lúc này, Kế Hứa cảm thấy xương sống của mình mềm nhũn, khí huyết tuôn trào khắp kinh mạch toàn thân, hơi thở đột nhiên trở nên lộn xộn.
Cái eo nhỏ thon như không xương kia, hoa huyệt đẫm nước cọ xát vào vật nam tính của anh, nặng nhẹ thích thú, chậm rãi đung đưa.
Dáng vẻ kia quả thật buông thả đến mức không thể