Người đó vẫn cứ cúi thấp đầu, không nói một lời.
Mãi đến khi sắp lướt qua Gia Duẫn để thu dọn bàn khác, cổ tay của anh đột nhiên bị người ta nắm lấy.
Đó là một đôi tay hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay vô cùng mềm mại. Đẹp đẽ và trắng như tuyết, các khớp xương mảnh khảnh.
Xương cổ tay của anh chai sần, cộm đến mức làm Gia Duẫn cảm thấy có chút đau. Nhưng cô lại nắm chặt lòng bàn tay, dùng một chút sức nhẹ nhàng kéo một cái.
Cả người thiếu niên nghiêng về phía trước một cái, gương mặt gầy gò đỏ ửng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, vẻ ngượng ngùng kia ẩn hiện dưới làn da ngăm đen, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý xấu Gia Duẫn muốn trêu chọc anh.
“Cậu đeo máy trợ thính còn ở đây giả bộ điếc với tôi?” Cô cố tình giương cao âm cuối, không hề che giấu sự ngang ngược và vô lý trong giọng nói của mình.
Trong nháy mắt, hơi thở của thiếu niên thay đổi, căng thẳng đến mức không cách nào tự kiềm chế.
“Này! Rốt cuộc cậu là người điếc hay là người câm vậy?” Gia Duẫn hỏi, hàng mi dài nhấp nháy, không biết có phải là đang giận không, nhưng lúc giận dỗi cô vẫn trông rất xinh đẹp.
Có lẽ là chưa từng nghe qua lời khinh bỉ và chế nhạo không che giấu như vậy, sắc mặt thiếu niên lạnh lại, lại không nhìn cô.
Gia Duẫn cảm thấy nhàm chán, nới lỏng tay anh ra.
Lại thấy anh nhấc chân lên định đi, đột nhiên Gia Duẫn đổi vẻ mặt khác, vênh mặt hết hàm quát với anh: “Qua đây giúp tôi ăn hết cơm đi!”
Bước chân thiếu niên ngừng lại, quay lại nhìn cô ở trước bàn, sững sờ kinh ngạc, giống như không hiểu ý của cô là gì.
Gia Duẫn cũng chẳng muốn dính líu nhiều với anh nữa, cô đứng lên, đưa chén tới trước mặt anh, vẫn không có ý định từ bỏ mà uy hiếp: “Cậu không ăn thì tôi sẽ đổ đi!”
Nói rồi liền giả vờ đổ thức ăn vào trong chậu trước mặt anh, thiếu niên nhíu mày lại, sườn mặt gầy gò liền bạnh ra, từng góc cạnh trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng càng trở nên sắc bén.
Lúc này Gia Duẫn mới quan sát anh tỉ mỉ, tuổi tác ước chừng xấp xỉ cô, dáng người cao mà gầy, chỉ nói về khuôn mặt này thôi thì đã vô cùng tuấn tú. Nhất là đôi mắt trong sáng khác hẳn kia, mí mắt được khắc họa rất sâu, đuôi mắt hạ xuống một đường, đen như sơn như mực hấp dẫn người ta.
Anh đưa tay nhận lấy cơm thừa của Gia Duẫn, để sang một bên. Xoay người đi thu dọn những bàn ăn còn lại, động tác nhanh nhẹn kinh người. Sau khi thu dọn và đưa đi xong, lại trở về lần nữa, trong tay cầm theo hai khăn lông ướt, sau khi nhanh chóng lau khô mặt bàn, anh ngồi trước mặt Gia Duẫn, vùi đầu giúp cô giải quyết cơm thừa.
Anh cúi đầu không nói lời nào, gạt từng hớp cơm vào trong miệng. Gia Duẫn bèn quyết tâm trêu ghẹo anh, quậy phá anh, cô khẽ nghiêng đầu, dùng tay đỡ chiếc cằm nhọn thanh tú, giọng nhẹ nhàng hỏi một câu: “Cậu cứ như vậy dùng đũa của tôi để ăn à?”
Thiếu niên đột nhiên ngẩn ra, đôi đũa cắm đũa vào bát cơm, mà những ngón tay cầm đôi đũa dần chuyển sang màu trắng xanh, anh cắn chặt răng hàm sau, ngay cả hơi thở cũng yếu đi.
Gia Duẫn không nỡ nhìn anh như vậy, mới dùng giọng thản nhiên nói: “Đừng để ý nhé, ăn cũng ăn rồi, chẳng lẽ cậu chê tôi bẩn sao?”
Cạch một tiếng, đôi đũa bị đập mạnh lên mặt bàn. Người đó đứng dậy rồi đi, ngay cả cơm cũng không đếm xỉa đến.
Gia Duẫn chưa từng bị tức giận như vậy, cũng thầm trách chính mình tự làm mình bẽ mặt, bĩu môi xuống, đôi môi đỏ óng ánh, mềm mại và đầy đặn vểnh lên. Trong mắt đã đọng lại hơi nước như sương như khói, dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp không thể giấu giếm.
Lúc thiếu niên vừa cầm một đôi đũa mới trở lại, liền nhìn thấy Gia Duẫn bày ra bộ dạng nhõng nhẽo bị uất ức, trong lòng không kiềm được mà siết chặt. Anh đã sống mười mấy năm rồi, chưa từng thấy người con gái vừa xinh đẹp vừa vui giận thất thường như vậy.
Trước người hùng hổ hăm dọa là cô, hiện giờ người giả bộ ngoan ngoãn thảm thương cũng là cô.
Anh ngước mắt lên, nhìn về phía Gia Duẫn chăm chú. Có chút không biết làm sao, cũng có chút luống cuống.
Bỗng nhiên Gia Duẫn cười khúc khích ra tiếng, gò má trắng nõn hiện lên hai lúm đồng tiền, lộ ra vài chiếc răng đều đặn trắng sáng, con ngươi quả hạnh xinh đẹp long lanh sóng sánh.
Nụ cười đó, thoát tục và bình dị như sương sớm trên mặt lá.
Tiếng lòng thiếu niên đã buông lỏng, tiếp đó cúi đầu ăn cơm. Cho đến khi Gia Duẫn rời đi, nhiệt độ trên hai tai của anh lâu thế vẫn chưa tiêu tan.
Buổi chiều, Gia Kiến Thanh triệu tập nhóm điều trị và các thầy cô ở trường cùng nhau mở cuộc họp. Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu bên tai không dứt, trên sân khấu Gia Kiến Thanh phát ngôn về những bước đi cao dài trong làm từ thiện, mà Gia Duẫn ngồi phía sau phòng học, đầu óc mụ mị mấy lần suýt ngủ gục.
Bỗng nhiên lúc đó Gia Duẫn nghe thấy đổi một người nói chuyện. Cô dần dần mở mắt ra, nhìn thấy một vị giáo viên trẻ tuổi chuyên biệt đang giới thiệu học sinh của ngôi trường này.
Hội chứng down, mù, câm điếc, khiếm thính, tự kỷ...
Cô lấy lại tinh thần một chút, tự suy nghĩ, thiếu niên kia thuộc loại học sinh đặc biệt nào?
Câm điếc? Hay là khiếm thính?
“Bạn