Chim chóc lặng im, trong lòng rối loạn.
Kế Hứa giơ tay lên gãi gáy cổ, hơi cúi đầu, lộ ra dáng vẻ khó xử. Một lát sau, Gia Duẫn nhấc chân khều anh, mu bàn chân trần chạm vào đường gân phía sau cẳng chân của anh, một luồng ý nghĩ nóng ran ngay lập tức vọt lên não.
Chỉ thấy cô gái kia ngồi dưới đất, bày ra bộ dạng mệt mỏi, lười biếng, giống như không nhìn thấy sự lo lắng chần chừ trên mặt anh, trái lại cô nén giọng hừ một tiếng và gọi: “Uốn uốn éo éo không giống một người đàn ông gì cả, để tôi tự làm được rồi!”
Dứt lời, cô liền thô bạo cướp lấy băng keo cá nhân trong tay anh. Móng tay sắc nhọn quét qua mu bàn tay anh, không đau, nhưng mang lại cảm giác rất ngứa ngáy, không một tiếng động cứ như vậy ghim chặt vào tim.
Kế Hứa nắm chặt đồ trong tay, sợ cô giật đi. Lặng lẽ ngồi xổm xuống như đồng ý.
Gia Duẫn quay sang một bên, không muốn nhìn anh, cô còn nhớ người này hung dữ đập bàn với cô lúc trưa, cô cực kỳ vô lý lục lọi chuyện này ra rồi nói với anh: “Cậu kiêu ngạo gì mà kiêu ngạo? Nói chuyện với cậu thì cậu cũng không để ý, cậu thật sự là tai điếc miệng câm sao?”
Kế Hứa rũ mắt xuống, mặc cho cô mắng chửi.
“Tôi biết, cậu cúi đầu ở đây để lấy lòng tôi, có phải muốn ông ba ngốc của tôi rải tiền cho cậu không, để cho cậu làm phẫu thuật cấy ghép ốc tai nhân tạo gì kia à?” Gia Duẫn vốn chỉ muốn trách anh vài câu, nhưng càng nói càng khó chịu, nghĩ tới bản thân bị đưa đến cái thôn hoang sơ rách nát không một bóng người, ăn không đủ no chơi cũng không vui, tới cả… cả nhà vệ sinh cũng không có! Chỉ vỏn vẹn hai căn nhà lá, cũng không biết bên trong buồn nôn tới cỡ nào.
Khó khăn lắm cô mới tìm được tên nhóc điếc đùa vui mà còn thú vị, ai ngờ cậu vẫn cứ cố tình giả bộ câm, không thèm trò chuyện tán dóc gì với cô.
Càng nghĩ càng giận, vì thế những lời nói ra cũng không có chừng mực: “Những người như các cậu, biết giả vờ đáng thương giở mánh khóe nhất, cậu đã không muốn nói chuyện với tôi, bây giờ sao lại chịu hạ mình quỳ xuống liếm chân tôi rồi?!”
Kế Hứa nghe được như vậy, bỗng dưng giương mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo tinh khiết, không có một chút suy nghĩ toan tính tranh giành quyền lợi nào.
Có điều lúc này lại che đậy đi một lớp lạnh lẽo rùng mình.
Gia Duẫn nửa thật nửa giả khụt khịt mũi, bĩu môi, không dám nói thêm nữa. Ngược lại cảm nhận được sự nguy hiểm trong thoáng chốc, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nuốt lời nói trở vào.
Kế Hứa hơi nhếch môi, xem xét tình trạng vết thương trên chân cô một cách rất kiên nhẫn. Ban đầu mang giày không nhìn thấy rõ lắm, buông lỏng dây giày một chút, trên mỗi bàn chân lại đều có hai ba chỗ trầy da rướm máu.
Anh mở hộp giấy trong tay ra, xé từng miếng ra, cẩn thận dán băng keo cá nhân lên miệng vết thương.
Làn da trắng như tuyết, đẹp như ngọc làm nổi bật khung xương nhanh nhẹn, cô gái này mỗi một chỗ mà người khác nhìn thấy đều đẹp đến độ khiến đáy lòng họ run rẩy.
Khí nóng hừng hực tỏa từ mặt đất, chui từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu. Giọt mồ hôi li ti nổi lên dày đặc, nhỏ xuống từ giữa rừng tóc đen nhánh, rơi trên mặt đất cằn cỗi khô cạn, ngấm vào nhiệt độ cao, trong nháy mắt đã mất hút trong cái nắng nóng khó chịu này.
Dán xong hai chân, Kế Hứa nhặt rác rơi lả tả dưới đất lên rồi đứng dậy rời đi.
“Này!” Gia Duẫn lại gọi anh lần nữa, lúc anh quay đầu lại, trên mặt anh đã có chút mất kiên nhẫn, nhìn chăm chăm cô.
Gia Duẫn thầm nghĩ, tên nhóc điếc này quen thù dai!
Cô chỉ nghiêng đầu liếc Kế Hứa một cái, biết rõ còn hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
Sắc mặt Kế Hứa không đổi, giơ tay chỉ về phía hai gian nhà lá cách đó không xa.
Gia Duẫn chu miệng không hài lòng: “Ngoài chỗ đó, còn chỗ khác không...”
Kế Hứa lắc đầu.
Gia Duẫn đứng dậy, vừa mới đi về phía trước hai bước, lại quay đầu, hất cằm một cái, dặn dò anh: “Cậu qua đây, giữ cửa giúp tôi.”
Kế Hứa lại không giữ không nổi sự bình tĩnh trên gương mặt nữa, lau mồ hôi trên trán một cái, chân vẫn không tiến thêm bước nào cứ đứng yên như vậy.
Sự nuông chiều của Gia Duẫn là mãi mãi cũng không nhìn thấu được sự khó chịu của người khác, hoặc là có thể nhìn thấu, nhưng giả vờ vẻ hẹp hòi để mua vui: “Cậu nhanh chút đi! Muốn tôi bị người ta nhìn thấy hết phải không?”
Kế Hứa đuổi theo, nhìn cô đi vào, thời gian canh giữ ở cửa còn chưa tới ba giây, đã thấy cô che miệng mũi xông ra ngoài, chạy đến đằng xa khom người nôn ọe.
Giống như lúc mới tới vậy, cô vẫn là một tiểu thư yêu kiều không ngửi được mùi kỳ lạ nào.
Cô vừa nôn vừa ho như muốn trút hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Vừa thấy Kế Hứa đi qua, liền chỉ vào anh mà mắng: “Cậu muốn hại chết tôi phải không? Trong đó lại có...” Gia Duẫn siết chặt lông mày, trong mắt hiện lên một ngấn nước, làm ầm ĩ cả buổi cũng không thể nói câu tiếp theo ra.
Kế