Ngày thứ hai Gia Duẫn thức dậy muộn, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao ba sào.
Dãy dạy học bên kia đã xếp một vòng người, còn có rất nhiều phụ huynh đến đấy. Đoàn mà Gia Kiến Thanh dẫn đến hôm nay chính thức bắt đầu chữa bệnh từ thiện, Gia Duẫn đứng ở cửa dãy dạy học, một đứa trẻ khoảng tám chín tuổi chạy ngang chạy dọc ra ngoài, kéo một chân có chút cà nhắc theo, nhào vào trong lòng mẹ đang đợi bên cạnh, dùng thủ ngữ để nói chuyện nên Gia Duẫn nhìn không hiểu, nhưng dáng vẻ lại toát ra sự rất vui mừng.
Đi vào hành lang, phòng học đầu tiên là dành cho trẻ mù và học sinh có thị lực kém đang khám sức khỏe tổng quát; Phòng học thứ hai để lại cho những đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ và trẻ có chứng tự kỷ; Đi đến phòng thứ ba, bên trong học sinh câm điếc lãng tai xếp hàng đầy.
Kế Hứa yên lặng ngồi trước bàn xem bệnh, chủ nhiệm Trịnh đang kiểm tra ống tai ngoài cho anh. Sau đó anh đeo máy trợ thính ban đầu lên, Gia Duẫn nhìn thấy môi anh chuyển động trao đổi lịch sử bệnh tật với chủ nhiệm Trịnh.
Giao tiếp cũng không tốn sức, Gia Duẫn phát hiện lúc anh nói chuyện với người khác, còn có thói quen đọc ngôn ngữ môi, thỉnh thoảng có chỗ không hiểu, anh sẽ làm một số thủ ngữ đơn giản để hỗ trợ .
Bọn họ đã nói chuyện rất lâu, lâu đến phụ huynh phía sau đều có chút mất kiên nhẫn, liên tục thúc giục và cứ đẩy con của mình lên bàn xem bệnh.
Sau khi Kế Hứa kết thúc khám chữa bệnh cúi người xin lỗi những phụ huynh ở phía sau, anh một thân một mình, thân người cao gầy lộ ra vẻ vô cùng cô độc.
Lúc đi ra nhìn thấy Gia Duẫn, bước chân hơi cứng lại và rủ mắt nhìn về phía khác.
Gia Duẫn không biết tại sao, không biết mình đã đắc tội người này ở khi nào.
Thời tiết hôm nay cực kỳ đẹp, xa xa những ngọn núi liền nhau xanh biếc dưới mặt trời rực rỡ, những đám hoa dại trên núi chụm lại với nhau, vách núi thẳng đứng màu đen, đỉnh núi cao ngút hiểm trở. Ở đây là làng nhỏ dưới chân núi, chỉ là một hạt bụi nhỏ trong vùng núi hoang vu tiêu điều này.
Gia Duẫn tắm mình dưới ánh nắng, cả người tràn đầy hơi thở thong thả nhưng lười biếng. Lúc Kế Hứa đi qua bên cạnh cô, nghe thấy cô cười nói với anh một câu: “Chào buổi sáng.”
Anh nhướng mí mắt, gật đầu mấy cái rất khó nhận ra.
Gia Duẫn đi theo sau lưng anh, đi đến nhà ăn. Thấy anh ngồi bên lò đun củi dưới bếp, Gia Duẫn liền ngồi xổm bên cạnh anh.
“Ở đây còn dùng củi sao?” Gia Duẫn ló đầu nhìn vào trong lòng bếp, thuận miệng hỏi một câu.
Kế Hứa nhìn chằm chằm ngọn lửa, ánh mắt vẫn không nhúc nhích tí nào.
Chốc lát đứng dậy, để băng ghế gỗ thấp bản thân đang ngồi ra sau lưng Gia Duẫn và nhấc chân đi ra ngoài.
Sau năm phúc, anh bưng một bát cháo rau, mùi thơm hạt gạo trắng nồng nặc, sáng nay Gia Duẫn tự tỉnh dậy vì đói vẫn ngủ không yên, trong bụng đã trống rỗng cực kỳ khó chịu, bây giờ ngửi được mùi thơm của cháo này, ngược lại thật sự cảm thấy có chút đói bụng.
Anh đưa chén cho Gia Duẫn, bản thân thì ngồi xổm xuống bên cạnh bếp lò..
Tiếng tách tách lúc rơm củi bùng cháy vang dội, ánh lửa ấm áp in lên mặt Kế Hứa, tôn lên nét mặt hết sức trong sáng của anh, Gia Duẫn ăn cháo cẩn thận, lại nghiêng đầu qua cười: “Cậu còn khá biết thương người.”
Anh chắc là nghe không hiểu, ánh mắt sững sờ, đi vào trong lấy thêm một lần củi.
Gia Duẫn thực sự buồn chán, vì vậy hỏi anh: “Ở đây các cậu có chỗ thú vị nào không?”
Lần này Kế Hứa nghe hiểu rồi, ngước mắt lên, sau một hồi lâu suy nghĩ thì lắc đầu.
Sau đó Gia Duẫn lặng im, bầu không khí trong chốc lát có chút ngưng đọng. Qua một lúc rất lâu, Kế Hứa mới nghe cô nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu: “Tôi muốn về nhà...”
Bữa trưa hôm nay bắt đầu có chút muộn, Gia Duẫn ngồi giữa nhóm người lớn, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu quả thật tội nghiệp.
Trợ lý Tiểu Đồng hỏi cô: “Sao hôm nay không ngồi cùng các bạn?”
Gia Duẫn giương mắt nhìn chỗ bọn học sinh ngồi, thấy cô gái ngồi trước mặt Kế Hứa vẫn là cô gái lúc trước, cô bĩu môi không thèm nhìn nữa, khều cơm im lặng không lên tiếng.
Buổi chiều tiếp tục việc chữa bệnh từ thiện, trường học của ba tháng hè lần đầu nghênh đón cảnh đầy ắp người. Gia Duẫn chê phiền trốn vào ký túc xá không ra ngoài, một buổi chiều qua đi, lại không có ai đến gọi cô một tiếng, liếc cô một cái, toàn bộ như thể không có người như vậy.
Lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được mùi vị bị lạnh nhạt, trong lòng không dễ chịu, nằm trên giường không chịu dậy.
Chạng vạng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào trong phòng, tâm trạng nặng nề không thể nói rõ, một ngày kết thúc, Gia Duẫn coi như là thấy quyết tâm của Gia Kiến Thanh rồi, ông bận rộn vì đám trẻ ở đây, vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, ngược lại vẫn thật sự giống như Cố Thiển nói, đúng là ông già này đến đây để nhớ lại những đắng cay ngọt bùi.
Gia Duẫn suy nghĩ cả buổi chiều và cuối cùng hiểu ra, chọc giận Gia Kiến Thanh ở hoang vắng, hang cùng ngõ hẻm này cũng không có lợi ích gì cho cô, nếu đã không thể trở về, vậy cô sẽ tự mình tìm chút niềm vui suиɠ sướиɠ một chút.
Cô từ trên giường ngồi dậy, tiện tay cuộn tóc lên búi một búi sau gáy. Cô đã ngủ nửa ngày, cả người có chút tê cứng, Gia Duẫn từ từ lắc lư động tác sinh hoạt