Đêm thanh gió mát, nhưng tâm trạng của Gia Duẫn lại hỗn loạn không chịu nổi.
Chuồng heo chỉ cách một bức tường, thường truyền tới vài tiếng kêu của gia súc. Cô đã chạy ở ngoài một ngày rồi, khắp người phủ đầy bụi bặm nhưng ngay cả chỗ tắm rửa cũng không có.
Gió đêm thổi làm cửa kêu cót két cót két, nơi hành lang có tiếng bước chân đứt quãng. Ký túc xá học sinh vì để phân nam nữ, đành phải sắp xếp cho học sinh nữ ở tầng hai, thế nhưng mà căn phòng đơn ký túc xá nhân viên này ở cuối hành lang tầng một vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của học sinh nam.
Gia Duẫn đi tới, khóa cửa lại, sau khi xác nhận cửa không thể nào mở ra, cầm điện thoại di động mở đèn pin lên rồi rọi vào phòng tắm.
Không có nước nóng, cũng may vòi hoa sen vẫn coi như còn mới, không có bất kỳ đồ dùng tắm rửa nào, sau khi Gia Duẫn kiên trì miễn cưỡng tắm rửa sạch sẽ, cầm bộ quần áo sạch lau người.
Cô nằm lại trên giường, ngẩn người nhìn chiếc mùng vải thô.
Có lẽ là quá mệt, mí mắt cô dần dần khép lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sau đó Gia Duẫn có lẽ là bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, tay chân ê ẩm toàn thân không còn sức lực, cô hơi xoay người lại, lúc này đêm đã quá khuya, ngoài căn phòng chỉ còn lại tiếng gió đêm bay lượn gào thét.
Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến một âm thanh trầm đục, giống như thứ gì rơi xuống đất. Trong nháy mắt Gia Duẫn cảnh giác, ngồi thẳng người dậy.
Lại sau đó nữa, lại loáng thoáng có tiếng súc rửa, Gia Duẫn mang xong giày, đi tới bên cửa, tiếng nước càng rõ ràng hơn, còn có chút tiếng cọ xát.
Cô cố hết sức mở ổ khóa hoen gỉ sau cửa ra, đẩy cửa nhìn ra ngoài.
Gió đêm lạnh đập vào mặt, mang theo mùi thơm tươi mát của đêm hè.
Bóng dáng kia chắc hẳn là một học sinh nam có thân hình cao gầy, áo ba lỗ trắng và quần đùi đen, ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm đôi giày xăng đan Gia Duẫn mang lúc ban ngày, cọ rửa trong chậu nước.
Gia Duẫn ho khan một tiếng, nhưng không thấy anh quay đầu lại. Thế là cô từ từ bước nhẹ qua, đêm nay gió lớn, không thấy bóng dáng sao trăng, trước mặt học sinh nam có dựng một ngọn đèn dầu, tim đèn đung đưa không yên, tia sáng lúc sáng lúc tối.
Anh cẩn thận chà qua mỗi vết bùn lầy trong phần in nổi của đế giày, lại thỉnh thoảng bỏ toàn bộ giày vào chậu nhúng lên nhúng xuống mấy lần nước.
Gia Duẫn đến gần, phát hiện máy trợ thính bên tai của anh đã được cởi xuống. Một giây kế tiếp, anh lại ngẩng đầu lên nhìn qua, con ngươi rất trầm tĩnh, sâu thẳm như đêm nay vậy, màu đen đủ để bao trùm tất cả.
Gia Duẫn mấp máy môi, im lặng gọi anh một câu: “Tên nhóc điếc.”
Anh không nghe thấy hoặc là nhìn hiểu. Sau đó yên lặng cúi đầu, đưa giày của cô sang một bên, đứng dậy rời đi.
Gia Duẫn mỉm cười, nghĩ tuy là anh thường im lặng không lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn luôn để ý đến
Nhưng mà không bao lâu, người đó đi ra từ ký túc xá bên cạnh, nhẹ tay đóng cửa lại, bên tai đã đeo máy trợ thính.
Tiếp tục ngồi xổm dưới đất, chà giày giúp Gia Duẫn.
Hơi thở của thiếu niên yên tĩnh như vậy, ánh sáng nhỏ bé của đèn dầu yếu như vậy. Nhưng vẫn gợi lên một làn sóng gợn trong đáy lòng Gia Duẫn, cô nghĩ, tuy vẻ mặt tên nhóc điếc này lạnh nhưng ngược lại trái tim ấm áp.
Gia Duẫn cũng ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn anh cọ rửa xong đôi giày. Sau đó cô nhặt một chiếc lên, cầm trong tay mà liếc nhìn.
Kế Hứa nhìn cô, trong mắt lại không có chút ý định giành công lĩnh