Sau khi trở về từ Hà Nội, Trang Nhi lại lo lắng với điểm số ngày qua ngày đều mong được nhưng rồi cuối cùng cũng đã tới.
Khoảng khắc cô biết điểm của mình cũng chính là sinh nhật của bản thân, tay cô run rẩy nhấp con chuột vào màn hình.
Bố mẹ đứng kế bên cũng không khỏi hồi hợp đến tót mồ hôi hột.
Trên màn hình lúc này hiện lên đồng thời lấy tay che mắt lại.
Vài giây sau từ từ hé ra ở trước mặt là những con điểm hơn mong đợt.
Cả nhà ba người nhảy cẩn lên vì quá vui mừng khôn xiết.
Điểm từng môn là văn 9.
5, toán 9.
8, anh 9 và ba môn tổ hợp cô chọn là sử, địa, giáo dục công dân đều full con 10 hiện trên màn hình.
Vừa khóc Trang Nhi vừa lấy điện chụp ngay một tấm hình rồi gửi liền cho Hoàng Nam.
Cô nhấn gọi điện nhưng không ai nghe máy, chỉ thấy tiếng tút tút.
Cô gọi vài lần nhưng đều không được lòng thầm nghĩ chắc hẳn là anh đang bận học nên cũng không làm phiền anh.
Bố mẹ Trang Nhi vui mừng gọn điện cho hết khắp bà con họ hàng bạn bè thân thiết đến chung vui.
Cả nhà rộn ràng khắp cả buổi sáng đên khoảng chừng buổi chiều 5giờ, mọi người đều có mặt ở nhà Trang Nhi chút mừng có cả bố mẹ Hoàng Nam.
Hai người bước vào nhà liền tới xoa xoa cái đầu Trang Nhi vui mừng mà nói:
“Hẳn là con dâu học giỏi, người ba mẹ chồng này cũng rất tự hào”.
Trang Nhi ngại đến đỏ cả tai gãi đầu nói:
“Hehe vâng ạ”.
Cả một ngày giờ cô đều bận bịu, khựng lại vài giây liền chợt nhớ tới điện thoại mà nhanh chân bước tới bàn lấy nó lên xem rằng ngày hôm nay anh đã nhắn tin lại cho chưa.
Quả thật đáng buồn là anh không hề có một chút tín hiệu nào Trang Nhi thở dài một hơi.
Mặc dù lúc trước cô có bảo anh là sinh nhật đừng về nhưng đâu phải đừng về là không gọi không hỏi luôn được đâu, chán thật.
Tiệc đã bày bàn cả nhà cùng nâng chén rượu ly nước lên chung vui ai ai cũng đều khen Trang Nhi không ngớt lời.
Bổng từ xa, có dáng người cao cao trông quen thuộc, tay còn bê theo một cái thùng gì đó khá to lớn.
Bước lại gần dáng vẻ cậu thanh niên cao lớn, mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng với quần tay đen nhưng lại có vẻ đẹp hút hồn.
Phía sau còn có bóng dáng vài người nữa.
Tới cửa Trang Nhi nheo mắt lại thấy rõ hơn liền ba chân bốn cẳng mà chạy ra ôm chầm lấy anh:
“Sao em gọi anh mà anh khônh nghe máy”.
Hoàng Nam xoa xoa cái đầu nhỏ rồi hôn nhẹ lên mái tóc của Trang Nhi:
“Muốn tạo bất ngờ”.
Đằng sau vang lên mấy tiếng mỉa mai:
“Gớm gớm, còn tụi này nữa nha”
“Coi bọn tôi là không khí à”
Cả nhóm cười vang lên, trong nhóm có Đậu hũ, Đào Anh và một số bạn cũ trong lớp.
“…”
Vào nhà, họ được sắp xếp ngồi một bàn cùng nhau trò chuyện, cùng nhau cười đùa vậy mà thời gian trôi nhanh thật giờ đến lũ bọn họ không còn là những cô cậu thiếu niên nữa mà giờ lại sắp trưởng thành.
Hôm nay cũng