Chu Chư Hàng đáp lại các cô bằng giọng nói dịu dàng.
Khiến bọn Ngô Đông Phương tức đỏ mắt không thôi.
Đợi đến khi nhóm đàn em đi xa, Ngô Đông Phương đặt bàn tay lên bả vai Chu Chư Hàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lão Từ thì không tính, con gái thích ngoại hình chết người trời ban của cậu ấy là chuyện bình thường, nhưng cậu là vụ gì thế?”
“Cậu lén tu luyện mấy tuyệt kỹ ghê gớm sau lưng tụi tớ phải không? Vừa rồi đàn em kia vừa thấy cậu thì ánh mắt đầy vẻ vui mừng, chậc chậc.”
Anh ta đang nói đến người chào hỏi đầu tiên là Thẩm Tân Nguyệt.
Quả thật Chu Chư Hàng suýt chút nữa đã đắm chìm vào đôi mắt long lanh và trong veo của cô ấy, cứ ngỡ gió thu thành gió xuân, trong lòng như có cây hoa đào nở trái mùa.
Thật ra Thương Nguyệt cũng có chào hỏi Ngô Đông Phương.
Dù sao thì anh ta cũng là trưởng ban của ban thể dục, là cấp trên trực tiếp của cô.
Nhưng trong lòng Ngô Đông Phương vẫn cảm thấy không công bằng. Anh ta tự cho bản thân có vóc dáng khôi ngô và cường tráng, đường nét gương mặt cũng ưa nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
So với Chu Chư Hàng thì anh ta cũng không thua kém, nhưng tại sao lại không có em gái nào nhìn anh ta với hai mắt lấp lánh ánh sao cơ chứ?
Chu Chư Hàng cười cười, không đáp lại câu hỏi của anh ta.
Nhưng nhìn Từ Thành Cẩm đang đi ở phía trước thì không hiểu sao anh ta lại cảm thấy trên người anh như được bao trùm bởi một luồng sát khí.
Chắc là vì Thương Nguyệt xem chiếc ví trên tay như vật quý.
-
Chắc là trong ví chứa toàn bộ gia sản của Chu Hưởng.
Vậy nên Thương Nguyệt mới cầm nó vô cùng cẩn thận, cuối cùng cô không dùng tiền của Chu Hưởng mà lấy tiền túi của mình để thanh toán mấy chai nước.
Cô còn mời Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh ăn kẹo mút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nguyệt Nguyệt à, cậu thế này là không được rồi. Bây giờ đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho Chu Hưởng rồi ư?”
“Không có mà, hồi sáng cậu ấy mua cho tớ sữa bò với kẹo mút nên tớ làm vậy chỉ là có qua có lại thôi.”
Thương Nguyệt không để ý đến lời trêu ghẹo của Thẩm Tân Nguyệt, mặt cô ửng hồng nhìn chiếc ví của Chu Hưởng.
Sau đó cô bắt Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt đi cùng mình đến sân bóng rổ đưa nước.
Đưa nước xong, Thương Nguyệt tiện đường đi đến hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống.
Khuỷu tay chống lên đầu gối, đốt ngón tay trắng nõn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng vì nắng chiếu vào. Ánh mắt cô chăm chú dõi theo cậu thiếu niên đang đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng rổ.
Dáng người Chu Hưởng cao gầy, nước da màu lúa mạch khỏe khoắn cùng đường nét góc cạnh trên gương mặt.
Tuy không có phong thái trời ban như Từ Thành Cẩm, nhưng anh ta cũng khá nổi bật, tựa như chú hồng hạc giữa bầy gà.
Anh ta có đôi mắt một mí, đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ màu sáng khó nhận thấy.
Khi cười lên, hai mắt híp lại, đuôi mắt vòng cung dài và nhỏ, mang lại cảm giác ranh mãnh như yêu ma.
Trong đôi mắt ấy còn ngập tràn ánh sáng và sức sống.
Thương Nguyệt thích nhìn anh ta cười, cách đối xử thông thường của Chu Hưởng với cô…
Lúc nào cũng ương bướng và kiêu ngạo, tính cách ngang như cua, giống như một con gà chọi vậy.
“Nguyệt Nguyệt, tớ và Đại Nguyệt đi vệ sinh, câu có muốn đi không?” Trương Mỹ Nghênh vỗ nhẹ vào bả vai của Thương Nguyệt.
Thật ra cô ấy không muốn nhẫn tâm quấy rầy Thương Nguyệt đang nồng nàn tình cảm nhìn “người trong mộng” của mình.
Nhưng Trương Mỹ Nghênh lại sợ sau nếu hai cô tự ý rời đi thì Thương Nguyệt sẽ không tìm thấy các cô sau khi hoàn hồn lại.
Thương Nguyệt không đi, cô vẫy tay với hai người họ rồi tiếp tục nâng mắt nhìn về phía sân bóng rổ bên kia.
Phía sau hàng ghế khán đài cuối cùng – cũng chính là vị trí ngồi của cô, có một dãy cây ngô đồng lâu năm.
Cành lá xum xuê cùng bóng cây loang lổ những tia nắng chen qua tán lá, rất hợp để che nắng.
Trùng hợp là chỗ ngồi của Thương Nguyệt ngay phía dưới gốc cây.
Ngọn gió chiều thổi qua khiến lá cây đung đưa xào xạc, ánh nắng cũng theo đó mà lay động trên đùi cô.
Ống quần jeans nóng lên vì bị phơi ngoài ánh nắng, Thương Nguyệt dứt khoát dịch sang bên cạnh rồi nhấc chân lên vắt chéo lại.
Cô thu hẳn mình lại dưới gốc cây.
Sau khi tầm mắt cô dời khỏi sân bóng thì có một làn gió nhẹ thổi đến, khiến cô híp mắt lại. Hơi ấm bao trùm lấy cả người khiến Thương Nguyệt cảm thấy buồn ngủ.
Thương Nguyệt ngáp một cái, tựa lưng vào miếng nhựa plastic trên ghế dựa. Cô mơ màng suy nghĩ, rồi chợp mắt một lát.
Dù sao Chu Hưởng cũng đang bận chơi bóng, anh ta cũng sẽ không chú ý đến cô ở bên này.
Lát nữa chắc chắn bọn Thẩm Tân Nguyệt cũng sẽ đánh thức cô sau khi trở về từ nhà vệ sinh thôi.
Suy nghĩ của cô cứ vậy mà bay xa dần.
Thương Nguyệt không biết bản thân đã ngủ tự lúc nào, càng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
Dù sao cô tỉnh lại là vì nghe thấy có người gọi tên Chu Hưởng.
Nghe giọng nói rất đỗi quen thuộc, hẳn là bạn cùng bàn của Chu Hưởng - Hạng Đông. Chất giọng này chẳng kém cạnh so với chiếc loa mà các bác gái thường dùng để mở nhạc múa ở quảng trường chút nào.
Thương Nguyệt lại vô cùng nhạy cảm với cái tên Chu Hưởng.
Gần như trong nháy mắt cô đã có thể tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ, nhưng Thương Nguyệt còn chưa kịp mở mắt ra thì đã nhận phải một cái búng trên trán.
Người đó búng cô không nương tay chút nào, Thương Nguyệt “a” lên một tiếng, cô đau đến mức khuôn mặt nhăn hết lại.
Thương Nguyệt nghe thấy giọng nói có hơi gợi đòn của Chu Hưởng: “Được lắm Thương Tiểu Nguyệt, anh đây nhiệt huyết chơi bóng, ném vào rổ đỉnh như vậy mà cậu lại nằm đây ngon giấc!”
“Nếu cậu không muốn nhìn tớ chơi bóng thì cậu về phòng học đi.”
Thương Nguyệt ôm trán, ngồi thẳng người dậy.
Trong đôi mắt đen láy ngưng đọng một tầng hơi nước tựa sương mờ mông lung, ánh mắt vừa vô tội vừa bất lực: “Xem chứ, xưm chứ, tớ không có ngủ…”
Chu Hưởng nhìn thấy lớp sương trong mắt cô, đột nhiên trong lòng anh ta cảm thấy áy náy không thôi.
Anh ta định đưa tay xoa trán Thương Nguyệt, nhưng lại bị Hạng Đông lớn tiếng gọi lại.
Nét mặt anh ta cứng đờ mà trở về sân bóng.
Ban nãy nghỉ giữa hiệp, Chu Hưởng vô thức liếc nhìn lên đài một cái.
Trông thấy một mình Thương Nguyệt đang tựa lên ghế khán đài ngủ gà ngủ gật, ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại đến bên cạnh cô.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ vùi dưới gốc cây, những sợi tóc bên tai bay phất phơ, nhẹ nhàng lướt trên làn da trắng mịn tựa men sứ của cô.
Hàng mi cong dài Chu Hưởng rủ xuống chăm chú nhìn cô. Trong nháy mắt, trái tim anh ta nhảy lên tới cổ họng như muốn nhảy thẳng ra ngoài vậy, vô thức đưa tay xoa đầu Thương Nguyệt.
Cũng trong khoảnh khắc Chu Hưởng đưa tay ra, Hạng Đông đã lên hét to gọi anh ta một tiếng.
Khiến cho chàng trai giật mình, cong cả ngón tay rồi rút về lại.
Nhưng điều chết người nhất là tiếng hô khi nãy của Hạng Đông đã đánh thức Thương Nguyệt.
Nhìn thấy mi mắt cô khẽ lay lay như sắp tỉnh lại, Chu Hưởng hốt hoảng vô cùng. Anh ta sợ những tâm tư nhỏ vừa rồi của của mình sẽ bị bại lộ, vội vàng búng một cái ngay giữa trán Thương Nguyệt.
Dùng sự thô lô để che đậy vẻ bối rối của bản thân.
Như vậy Thương Nguyệt sẽ không hỏi anh ta đã đứng trên khán đài bao lâu, hay