Thương Nguyệt nhìn cậu thiếu niên với đôi mắt đầy sao lấp lánh, đến mức khi cô lao đến ôm Chu Hưởng thì anh ta vẫn còn đang sững sờ đứng tại chỗ, không kịp phản ứng lại.
Con tim vô thức đập nhanh hơn, con thú trong lòng anh ta như muốn phá chuồng xông ra vậy.
Mãi cho đến khi Thương Nguyệt buông anh ta ra, cô ngồi xổm xuống xoa đầu chú mèo trắng đã ở dưới chân cô không biết từ khi nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù vậy, lúc này Chu Hưởng vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Chị đã nói rồi mà, em sẽ gặp được một người chủ tốt mà thôi.”
Thương Nguyệt nói chuyện một mình, vuốt ve bé mèo một lúc lâu, sau đó cô mới ôm túi quà Chu Hưởng tặng, vui vẻ rời đi.
Còn về phần Chu Hưởng bị cô ôm.
Trong người anh ta như thể vừa trải qua một trận núi lửa phun trào, từ đầu đến chân nóng như nham thạch vậy.
Mãi cho đến khi bóng hình thiếu nữ biến mất ở cửa thang máy thì anh ta mới đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào cửa rồi cố kìm nén nhịp tim dâng trào mãnh liệt của mình.
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Thương Nguyệt về đến nhà, ba cô là Thương Khải Minh đang ở trong nhà vệ sinh.
Người đàn ông khoảng độ bốn mươi tuổi nhưng vóc dáng rất tốt, thân thể cường tráng, có thể lờ mờ thấy được phong thái thời còn trẻ của ông.
Chỉ là chiếc tạp dề hoa trên người cùng cái mũ gấp bằng giấy báo trên đầu ông thật sự khiến Thương Nguyệt tụt mood.
Hình tượng cảnh sát nhân dân gương mẫu lập tức biến mất, Thương Nguyệt lắc đầu, cô đi về phía phòng mình mà không nói tiếng nào.
Thương Khải Minh thoáng thấy cô thì vui như một đứa trẻ vậy.
Một người đàn ông cao to với giọng nói dịu dàng như nước: “Tiểu Nguyệt nhà chúng ta về rồi à, bữa tối con muốn ăn gì, để lát ba đi mua cho.”
“Con ăn gì cũng được, ba cứ chọn đi.” Thương Nguyệt lên tiếng nhưng cũng không quay đầu lại.
Sau khi trở về phòng, cô ném thẳng cặp lên giường, rồi quỳ một chân trên mép giường, sau đó mở hộp quà Chu Hưởng tặng ra.
Nằm yên trong hộp là một ly cà phê hình mèo trắng bằng sứ lớn chừng bàn tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay cầm ly là đuôi của con mèo, khúc đuôi ở miệng ly uốn lên từ phía dưới trông như một cái móc câu nhỏ, đáng yêu vô cùng.
Ở khúc cuối đuôi có một nhúm màu đen đậm như mực.
Con mèo trên ly có một đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp.
Giống như sản phẩm của kỹ thuật điêu khắc hình nổi, sinh động như thật, sống động và đáng yêu.
Thương Nguyệt thật sự rất thích món quà này.
Cô thoáng nhìn sang chiếc thìa và giá bút cùng một bộ với chú mèo nhỏ trong món quà.
Thương Nguyệt không kiềm được mà bật dậy, lôi hết đồ ra khỏi hộp rồi đặt lên bàn sách, sau đó cô cầm điện thoại lên chụp vài bức ảnh thật đẹp gửi vào nhóm chat hội chị em mà bình thường cô, Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt hay khoác lác, tám chuyện.
Ảnh vừa gửi đi chưa được ba giây thì Thẩm Tân Nguyệt và Trương Mỹ Nghênh lần lượt online.
[Thẩm Tân Nguyệt: Wow, cái cốc đáng yêu quá! Con mèo nhỏ bên cạnh còn đang nâng móng vểnh mông lên kìa, tư thế của nó xinh đẹp và gợi cảm thật đó!]
[Trương Mỹ Nghênh: Là giá bút sao?]
[Thương Nguyệt: Quả nhiên vẫn là Mỹ Mỹ có mắt nhìn! Có điều đúng là trông rất gợi cảm, ha ha ha…]
[Thẩm Tân Nguyệt: Cái giá bút này của cậu thật là không đứng đắn, nhưng mà tớ thích lắm! A a a!]
[Trương Mỹ Nghênh: Cậu là đồ biến thái…]
[Trương Mỹ Nghênh: Nguyệt Nguyệt, sao Chu Hưởng lại tặng cậu cái ly vậy? Ý là cả đời còn lại à?]
[Thẩm Tân Nguyệt: Mẹ kiếp! Anh Hưởng hơi có ý đồ nha, biết ngay mà!]
Tặng một cái ly, theo cả một đời*.
* Vì 一杯子 (yī bēizi – một cái ly) và 一辈子 (yī bèizi – cả một đời) đọc gần giống nhau, bởi vậy đa phần tặng ly đều mang hàm ý biết ơn, trân trọng hoặc những tình cảm tốt đẹp.
Ánh mắt Thương Nguyệt dừng lại ở bốn chữ trên, trái tim hẫng mất một nhịp, sau đó đập mạnh dữ dội.
Vành tai cô đỏ bừng rồi nhanh chóng lan đến cổ và hai gò má.
Sau một lúc lâu cô mới trả lời tin nhắn của Thẩm Tân Nguyệt.
[Thương Nguyệt: Suy nghĩ của cậu ấy chắc là không tỉ mỉ đến vậy đâu, tớ đoán cậu ấy chỉ tiện tay mua mà thôi.]
Đúng vậy, cô hiểu rất rõ Chu Hưởng, anh ta không phải là kiểu người lãng mạn như thế.
Nhiều lắm là anh ta biết cô thích mèo, trên đường đi du lịch thì vừa hay lại thấy nó nên mới thuận tay mua mà thôi.
Nhưng dù chỉ như vậy, trong lòng Thương Nguyệt vẫn không kiềm được mà nảy lên một ý nghĩ ngọt ngào.
Cô vừa chú ý đến tin nhắn trong nhóm, vừa lấy tay nghịch cái giá bút hình con mèo gợi cảm kia.
Khóe môi cong lên cười rất lâu.
[Trương Mỹ Nghênh: Nguyệt Nguyệt, tớ có thể hỏi cậu một câu không? Cậu thích điểm gì ở Chu Hưởng vậy?]
Thật ra thì Trương Mỹ Nghênh không coi trọng Chu Hưởng là mấy.
Dù sao ngày thường Chu Hưởng cứ luôn nghiêm mặt mà hung dữ với Thương Nguyệt ngốc nghếch cũng là chuyện thường xảy ra.
Là chị em tốt của Thương Nguyệt, Trương Mỹ Nghênh thương cô nhưng lại không thể không ủng hộ cô.
Cô ấy đã từng chân thành chúc phúc cho hai người họ có được hạnh phúc trọn vẹn, thậm chí cô ấy còn cố gắng tìm ra những điểm tốt của Chu Hưởng mà anh ta không muốn để người khác biết.
Lâu dần, trong lòng Trương Mỹ Nghênh cũng biết mặc dù tính cách của Chu Hưởng có hơi cay nghiệt nhưng nội tâm của anh ta không hề xấu.
Tuy nhiên, nếu ghép Thương Nguyệt với anh ta thì cô ấy vẫn cảm thấy tội nghiệp cho Thương Nguyệt.
[Thẩm Tân Nguyệt: Mỹ Mỹ, sao cậu lại hỏi vậy? Hai người họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên bên nhau. Họ thích nhau không phải rất bình thường sao?]
[Thẩm Tân Nguyệt: Đã thích thì còn cần lý do ư?]
[Trương Mỹ Nghênh: … Tớ không hỏi cậu, cậu ngậm miệng lại trước đi.]
Thương Nguyệt ngồi dựa vào bàn học, một tay chống cằm suy nghĩ một lúc.
Tay còn lại của cô cầm điện thoại, chậm rãi trả lời tin nhắn: [Sao cậu lại hỏi thế?]
[Trương Mỹ Nghênh: Thật lòng thì… tớ cảm thấy Chu Hưởng không hợp với cậu.]
[Thẩm Tân Nguyệt: What? Mỹ Mỹ, cậu nghiêm túc đấy à?]
[Thẩm Tân Nguyệt: … Thật ra thì tớ cũng nghĩ vậy, nhưng tớ không dám nói ra…]
Thương Nguyệt ngây người, đầu ngón tay khựng lại như bị đóng băng trên màn hình điện thoại, đầu cô hoàn toàn trống rỗng trong vài giây.
Cô suy nghĩ rồi trả lời lại: [Thật ra cậu ấy là kiểu tsundere ấy.]
Thương Nguyệt cũng có thể đoán được lý do vì sao Trương Mỹ Nghênh và Thẩm Tân Nguyệt lại cảm thấy Chu Hưởng không hợp với cô.
Đơn giản là vì đa số thái độ thường ngày của Chu Hưởng với cô đều rất dữ dằn.
Nhưng Thương Nguyệt cảm thấy đó là vì Chu Hưởng đã bị người nhà dạy hư từ nhỏ.
Còn nội tâm anh ta rất hiền lành và lương thiện, chỉ là Chu Hưởng không quen biểu đạt ra, tính nết tồi tệ của anh ta cũng không chỉ nhằm vào một mình cô.
[Thương Nguyệt: Với lại ba tớ bảo tớ tìm đối tượng thì phải hiểu rõ người đó. Mà Chu Hưởng là con trai ở cạnh tớ, lại là người tớ hiểu rõ nhất.]
Huống hồ gì hai người họ còn lớn lên cùng nhau. Qua nhiều năm cãi nhau ầm ĩ như vậy, Thương Nguyệt đã sớm quen với tính xấu của Chu Hưởng rồi.
Có lẽ vì đã quen rồi, nên việc cô thích Chu Hưởng dường như cũng đã trở thành một thói quen.
[Trương Mỹ Nghênh: Mặc dù chú nói không sai, nhưng tiêu chuẩn xác định của cậu cũng bị giới hạn quá rồi.]
[Trương Mỹ Nghênh: Được rồi, được rồi, chỉ cần cậu vui là được. Dù sao tớ và Đại Nguyệt cũng sẽ luôn ủng hộ cậu.]
[Trương Mỹ Nghênh: Chỉ là tớ thấy cậu thích cậu ta lâu đến vậy, cậu ta cũng có ý với cậu. Vậy tại sao cậu ta không đối xử với cậu tốt hơn một chút chứ? Vừa nghĩ đã thấy tức rồi.]
[Thẩm Tân Nguyệt: Có lẽ nào là vì giữa hai người họ còn có một bức tường chưa thể vượt qua? Nếu không thì Nguyệt Nguyệt này, cậu thử tỏ tình