Thương Nguyệt cầm dù che mưa, còn chưa bước chân ra khỏi cửa khu chung cư của Chu Hưởng thì điện thoại trong túi quần hơi rung lên, cô lấy ra nhìn, tâm trạng tụt dốc đến mức còn u ám hơn mây đen phía chân trời.
Chu Hưởng nói lần sau cô đừng có đến nhà anh ta nữa.
Cuối câu còn thêm vào một dấu chấm than, Thương Nguyệt có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức giận đến mức thở hổn hển của anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tặc lưỡi, cô cũng không trả lời tin nhắn của anh ta mà dứt khoát giả vờ như không thấy.
Sau này, đợi đến khi Chu Hưởng hết giận rồi cô lại chạy qua nhà anh ta tiếp.
Cô cất điện thoại vào trong túi áo hoodie, ngón tay dài và trắng nõn của cô cầm cái cán dù hồng nhạt, mở tán dù màu hồng nữ tính của mình ra.
Chiếc ô hai người che lấp cả một khoảng trời tí tách mưa.
Thương Nguyệt đi được hai bước thì bỗng lùi về.
Cô đổi tay cầm dù sang bên tay trái, ngẩng đầu lên, nhìn vào kẽ hở giữa những cái cây vạn niên thanh ở bên phải khu chung cư.
Tiếng mưa rơi xen lẫn với tiếng kêu nhỏ yếu ớt của mèo con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Meo meo meo…
Nghe sao mà xé lòng xé dạ.
Thương Nguyệt miễn cưỡng đi đến bãi cỏ bên cạnh khu chung cư, lướt qua chậu cây vạn niên thanh, nhìn thấy một cái thùng giấy ở ngay chân tường.
Bên trong thùng giấy có một bộ quần áo cũ lót làm đệm, một con mèo trắng cỡ một hai tháng tuổi đang ngửa đầu ra khỏi thùng giấy, liên tục kêu meo meo.
Không biết là do có ai đó bỏ rơi ở đây hay là cố ý nuôi như vậy nữa.
Nhưng mưa rơi về hướng chân tường, thùng giấy đã ướt từ lâu, dường như bé mèo nhỏ không thể chạy ra khỏi thùng giấy, cũng bị xối ướt như chuột lột.
Từng tiếng mèo kêu to đâm thẳng vào trái tim của Thương Nguyệt.
Cô cúi lưng bước đến, dùng cái dù trong tay che chắn cho nó.
Ngón tay trắng nõn xoa lên đầu của bé mèo, đôi mắt ánh lên vẻ thương xót, nhưng cũng chẳng làm gì được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Văn Tú bị dị ứng với lông mèo, bình thường bà và ba của Thương Nguyệt cũng đều rất bận bịu, thế nên từ trước đến này nhà cô chưa từng nuôi thú cưng.
Tuy rằng con mèo trắng này rất đáng thương nhưng Thương Nguyệt không thể đưa nó về nuôi được.
Cô chỉ có thể ngồi xổm xuống lẩm bẩm như đang xin lỗi con mèo nhỏ, sau đó lại nói những lời an ủi và cỗ vũ nó.
“Tiểu Bạch ơi, Tiểu Bạch à, sau này chắc chắn em sẽ gặp được một chủ nhân tốt mà thôi.”
Thương Nguyệt ngồi xổm trước thùng giấy lâu đến nỗi hai chân run rẩy, lúc này cô mới để cây dù lại phía trên thùng giấy, để cây dù này tiếp tục chắn mưa cho bé mèo trắng thay cô.
Cho con mèo cái dù rồi nên Thương Nguyệt chỉ đành dùng tay che đầu, đội mưa chạy về nhà.
May mà chỉ cách một cái ngã tư đường, lúc cô chạy vào khu chung cư nhà mình, quần áo chỉ hơi dính nước chứ không ướt hết.
Dù vậy Thương Nguyệt vẫn tắm lại bằng nước nóng.
Sau đó tỉ mỉ sấy khô mái tóc dài ngang eo của mình.
Sương sương mất một tiếng đồng hồ.
Thương Nguyệt ném quần áo bẩn vào trong máy giặt, định về phòng làm bài tập tiếp.
Nhưng mới vừa ra khỏi ban công cô đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Vào giờ này, chắc chắn là ba mẹ cô đang làm việc bận rộn ở cơ quan, hơn nữa bọn họ đều mang theo chìa khóa, không cần phải nhấn chuông cửa.
Nghĩ vậy, Thương Nguyệt bèn bước đến cửa chính.
Từ mắt mèo nhìn ra ngoài, cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai ngời ngời của Chu Hưởng đang đứng bên ngoài, trái tim của Thương Nguyệt như rớt một nhịp.
Lúc chàng trai mất kiên nhẫn định đưa tay lên bấm chuông cửa một lần nữa thì tiếng “cạch” vang lên, cửa mở ra.
Thương Nguyệt với mái tóc dài đen nhánh hơi rối thò đầu ra ngoài qua khe cửa, đôi mắt hạnh sáng ngời chớp chớp, giọng điệu dè dặt: “Sao cậu lại tới đây…”
Đôi mắt đang mở to của Chu Hưởng trở về như thường.
Cánh tay vốn buông thõng của anh ta nâng lên, trên tay là một cái dù màu hồng thiếu nữ, vẻ mặt vô cảm nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái.
“Đây là dù của cậu nhỉ?”
Thương Nguyệt ngây người hai giây, gật đầu.
Sau đó đôi mày thanh tú nhíu lại, cô lo lắng nói: “Sao cậu lại cầm nó?”
Cô đang lo lắng cho con mèo kia, lúc này bên ngoài vẫn còn chưa dứt mưa nữa.
Chu Hưởng vừa liếc mắt đã biết cô đang suy nghĩ cái gì, đến khi cô gái mở rộng cánh cửa, tầm mắt của anh ta lại nhìn đến cái váy hoa màu xanh nhạt trên người cô.
Anh ta không dám đưa mắt nhìn đầu vai trắng muốt lộ ra khỏi dây áo kia: “Nhà của tớ ở tầng dưới cùng của khu chung cư mà.”
“À? Vậy con mèo trắng kia đâu?”
“Không biết, tớ không thấy nữa.” Trong lòng Chu Hưởng hơi nóng nảy, nghe được giọng nói mềm mại của Thương Nguyệt khiến cho máu trong người anh ta sục sôi.
Vậy nên anh ta lập tức bỏ đi ý nghĩ tìm cô để làm bài tập chung.
Đối diện với khuôn mặt như con cá chết của cậu trai, Thương Nguyệt không dám hỏi chuyện con mèo nữa.
Cô nghĩ, có lẽ là cũng có người nhìn thấy con mèo giống như cô nên đã ôm về nhà nuôi rồi, hoặc có lẽ con mèo trắng kia vốn đã có chủ.
“Vậy cậu cố tình đến đây để trả dù cho tớ sao?” Suy nghĩ này vừa nảy ra, ánh mắt Thương Nguyệt nhìn về phía khuôn mặt trẻ trung và anh tuấn của Chu Hưởng.
Cửa sổ hành lang hơi mở, làn gió mang theo sự ẩm ướt thổi bay mái tóc của chàng trai, anh ta không nhìn cô, một tay để vào trong túi quần.
Thương Nguyệt nhìn cái túi quần phình lên của anh ta, dường như đang suy đoán điều gì đó.
Cô muốn nhìn kỹ hơn nhưng Chu Hưởng không cho cô cơ hội đó, nghiêng người tránh đi ánh mắt dò xét của cô.
Đôi lông mày dài của anh ta cau lại, trừng mắt liếc nhìn Thương Nguyệt: “Sao có thể được hả?”
“Bà của tớ bảo tớ đến để nói với cậu một tiếng… Ngày mai tớ phải đi du lịch với gia đình rồi, hè này cậu đừng có mà ghé nhà tớ nữa.”
Thương Nguyệt nhẹ nhàng “à” một cái, ý nói mình rất hâm mộ.
Sau đó, cặp mắt đen như mực của cô lóe lên vẻ nghi ngờ: “Bộ cậu không nhắn tin qua wechat để nói chuyện này được sao, bà Chu bảo cậu qua đây nói à?”
Chu Hưởng: “…”
“Cho hỏi cậu đã trả lời tin nhắn wechat của tớ chưa?”
Ánh mắt Thương Nguyệt lập tức hoảng hốt, không dám nhìn anh ta nữa.
Cô thật sự chưa trả lời tin nhắn wechat của Chu Hưởng, nhưng ai bảo anh ta nói cô đừng đến nhà anh ta nữa làm gì?
Đợi… đợi đã, chẳng phải vừa rồi anh ta nói hè này đừng đến nhà tìm anh ta nữa sao?
Vậy có phải có nghĩa qua mùa hè này là được rồi ư?
Vì vấn đề này mà Thương Nguyệt đã dùng khá nhiều noron thần kinh để suy nghĩ nhưng cô nhạy cảm nhận ra rằng hình như Chu Hưởng không còn giận mình nữa rồi.
Cảm xúc trong lòng thay đổi từng chút một, dần dần chuyển từ mây đen âm u sang bầu trời thoáng đãng.
Đợi đến khi Thương Nguyệt nhận ra cảm xúc của mình có sự thay đổi, Chu Hưởng đã thoáng nhìn thấy khóe môi cong lên của cô.
Thấy tâm trạng của cô không tệ, anh ta bèn hừ lạnh trong lòng.
Vừa nghĩ rằng cả hai sẽ không gặp nhau trong cả một kỳ nghỉ hè, Chu Hưởng cảm thấy khóe môi đang nhếch lên của cô thật là chướng mắt.
Thế nên trước khi đi, anh ta còn hơi