Tiếng gọi kia của Kiều Yên Nhiên khiến cho biết bao trái tim thiếu nữ tan nát.
Ánh mắt mọi người vốn tập trung vào Từ Thành Cầm thoáng chốc đều đổ dồn về phía cô ta.
Thương Nguyệt nghe thấy tiếng thở dài nho nhỏ và buồn bã của Thẩm Tân Nguyệt, nghiêng đầu bước đến trước mặt cô ấy và Trương Mỹ Nghênh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tân Nguyệt trầm giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái quái gì vậy, Kiều Yên Nhiên quen biết đàn anh Từ ư?”
“Chưa từng nghe cậu ta nói.” Trương Mỹ Nghênh cũng nhìn sang bên đó.
Thật ra vị trí mà mấy người Từ Thành Cẩm đứng rất gần với chỗ bọn họ đang ngồi xổm.
Một lúc sau, Trương Mỹ Nghênh cảm thấy tư thế ngồi xổm của ba người bọn họ có hơi phèn, bèn kéo Thương Nguyệt và Thẩm Tân Nguyệt đứng lên.
“Mẹ nó chứ, tớ không dám nhìn nữa, hai người bọn họ quen biết nhau thật đấy à, chắc đàn anh Từ sẽ không thích cái loại như Kiều Yên Nhiên đâu ha?” Thẩm Tân Nguyệt quay đầu, đưa lưng về phía đám người Từ Thành Cẩm.
Vừa dứt lời cô ấy còn giật giật tay áo của Thương Nguyệt, ý bảo cô hãy xem thử xem Kiều Yên Nhiên và Từ Thành Cẩm có tiếp xúc thân mật gì hay không.
Thương Nguyệt: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cổ của cô vẫn còn đau, muốn vươn tay bóp mấy cái nhưng lại vì tay còn dính bùn đất nên thôi.
Cô chỉ có thể nghiêng đầu hoạt động cái cổ, thuận tiện dán hai mắt vào Từ Thành Cẩm và Kiều Yên Nhiên, coi giúp Thẩm Tân Nguyệt.
Thật ra hành vi của Thương Nguyệt đã khiến cho Từ Thành Cẩm đứng đằng xa chú ý đến, cảm thấy cô rất kỳ lạ.
Lúc xoay đầu qua trái, lúc xoay đầu qua phải, lại còn nhìn chằm chằm vào anh, đôi đồng tử đen láy hơi tối lại và hoảng hốt, tựa như một con rối bị hỏng vậy.
Cái đầu như máy móc bị trục trặc mà quay qua quay lại.
Ánh mắt nhìn thoáng qua của Từ Thành Cẩm tràn ngập hình bóng của cô.
Suy nghĩ của anh bị Thương Nguyệt chiếm trọn, trong lúc nhất thời không để ý đến cô gái trước mắt, cũng hoàn toàn không nghe thấy đối phương đang gọi mình.
Vậy nên suýt chút nữa anh đã bị cô ta nhảy vào người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May thay Chu Thư Hàng ở bên cạnh kịp bắt lấy bả vai của anh.
Lúc này Từ Thành Cẩm mới hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt của cô gái chỉ còn cách mình một bước chân.
Khuôn mặt kia trắng bệch như giấy tuyên thành, nhìn lướt qua cũng không khó để nhìn ra cô ta có kẻ lông mày, còn kẻ một đường eyeliner mờ mờ.
Môi tô son đỏ, viền môi rất tinh tế.
Nói tóm lại, cũng là một khuôn mặt xinh xắn.
Nhưng Từ Thành Cẩm không biết cô ta là ai, trong đôi mắt tràn đầy sương mù, lạnh lùng và xa cách vô cùng.
Kiều Yên Nhiên tự động xông đến cười nói với anh, tự thấy rằng khóe môi mình đã ở một độ cong hoàn mỹ rồi.
Cô ta cũng thấy được sự kinh ngạc trong mắt của đám Ngô Đông Phương, trong lòng cảm thấy mỹ mãn.
Một lát sau mới giấu đi sự vui vẻ, ngượng ngùng liếc nhìn thiếu niên với khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia.
Cô ta dịu dàng nói: “Đúng lúc quá nhỉ đàn anh Từ, lớp bọn em vừa hay phụ trách khu vực này, chẳng ngờ rằng lại gặp được anh ở đây.”
Từ Thành Cẩm còn chưa kịp nhíu mày, cô ta đã nói tiếp: “Nếu rảnh thì cùng nhau chơi game đi, giống như hồi đợt kỳ nghỉ hè vậy.”
Vừa dứt lời, cô ta khẽ hếch cằm, chỉ mong làm sao cho hành động của mình có thể tự nhiên hơn.
Quả nhiên sau khi những người trong lớp nghe xong lời của Kiều Yên Nhiên cũng bắt đầu chụm lại, xì xào bàn tán.
Mọi người rất ngạc nhiên về quan hệ của Kiều Yên Nhiên và Từ Thành Cẩm.
Đã xảy ra chuyện gì trong kỳ nghỉ hè vậy?
Rõ ràng quan hệ của hai người bọn họ đã tốt đến mức cùng nhau chơi game trong kỳ nghỉ hè rồi kìa!
Nhiều ý kiến khác nhau được đưa ra, nhưng nhân vật chính của chủ đề - Từ Thành Cẩm, lại nhíu mày.
Nghe cô gái này nhắc đến việc chơi game, anh vô thức liếc mắt nhìn Chu Thư Hàng và Ngô Đông Phương bên cạnh.
Anh suy nghĩ một lúc, trong kỳ nghỉ hè anh chỉ chơi game với bọn Ngô Đông Phương.
Thì ra là một trong những người mà Ngô Đông Phương góp về cho đủ số lượng ngày hôm đó.
Nhưng từ hôm đó, Từ Thành Cẩm không online chơi game nữa, cũng không phải vì tập trung làm bài tập mà là đi du lịch với người nhà.
Kỳ nghỉ hè của anh không có rảnh rỗi như bọn Ngô Đông Phương.
Rảnh đến nỗi suốt ngày chơi game để giết thời gian.
Ngô Đông Phương lập tức hiểu được ý nghĩ trong ánh mắt của Từ Thành Cẩm: Cô gái này là ai?
Anh ta miễn cưỡng nở nụ cười để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Ngô Đông Phương chỉ đành chen lên trước Từ Thành Cẩm, khiến cho Kiều Yên Nhiên phải lùi về sau giữ khoảng cách, sau đó anh ta nghiêng người, cười tươi nói với Từ Thành Cẩm: “Chắc là đàn em được tớ gom về cho đủ số lượng lúc chơi game trong kỳ nghỉ chính là đàn em này ấy mà.”
Từ Thành Cẩm đã hiểu.
Nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh cũng không trở nên hiền hòa hơn, chỉ liếc mắt nhìn cô gái đang rung đùi đắc ý ở phía xa.
Anh giật giật khóe môi, trong mắt hiện lên vẻ u ám, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Sau khi trầm ngâm trong giây lát mới bừng tỉnh, anh lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt.
Giọng nói anh lạnh lùng, dường như muốn dập tắt cái nắng gắt cuối hạ đầu thu này: “ID của em là… Thương Tiểu Nguyệt có phải không?”
Ngô Đông Phương: “…”
Chu Thư Hàng đứng bên cạnh suýt thì bật cười, kín đáo nhìn Từ Thành Cẩm đang nghiêm túc kia.
Đúng là không hổ danh với biệt hiệu con cáo già họ Từ, diễn cũng khá tốt đấy.
Bị nhận nhầm khiến sắc mặt của Kiều Yên Nhiên hơi khó coi.
Khóe miệng cong lên của cô ta cứng đờ, vì âm lượng của Từ Thành Cẩm không nhỏ, rất nhiều người xung quanh đều đã nghe được.
Đương nhiên là có cả ba người Thương Nguyệt.
Kiều Yên Nhiên âm thầm giấu đi bàn tay đã siết chặt thành nấm đấm của mình, cắn nhẹ môi dưới, trong lòng dâng lên cảm giác bị sỉ nhục.
Nhưng cô ta lại cố chống đỡ, mỉm cười nói không phải.
Từ Thành Cẩm nghe xong thì bày ra vẻ mặt áy náy.
Giọng nói của anh cũng dịu đi ít nhiều: “Thật ngại quá, anh chỉ nhớ là mình từng chơi với một đàn em tên “Thương Tiểu Nguyệt” mà thôi.”
“Nếu không phải em thì phiền em chuyển lời giúp nhé, cảm ơn em.”
Trong toàn bộ quá trình anh đều lễ phép và xa cách, khi Kiều Yên Nhiên xấu hổ tránh đường cho anh thì khóe môi anh kín đáo cong lên.
Khi bước qua người cô ta, Từ Thành Cẩm như nhớ ra điều gì đó.
Giọng nói hờ hững vang lên, vừa trầm thấp lại uy nghiêm: “Em không biết trường học cấm học sinh trang điểm sao?”
Sắc mặt của Kiều Yên Nhiên thay đổi trong thoáng chốc, đôi môi đỏ mọng cắn chặt, giống như gặp phải đại dịch vậy.
Cũng may Từ Thành Cẩm không định khiến cho cô ta bẽ mặt trước mọi người, chỉ nói một câu “Về phòng tẩy trang cho sạch đi, lần sau không được làm như vậy nữa.” rồi đi lướt qua cô ta.
Chu Thư Hàng và Ngô Đông Phương theo sát phía sau cũng biết vừa rồi chính là lời khách sáo cuối cùng của Từ Thành Cẩm dành cho Kiều Yên Nhiên.
Người như anh không thích người khác sáp tới làm quen.
Hơn nữa cái câu nói kia của Kiều Yên Nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người không biết chuyện lầm tưởng mối quan hệ giữa anh và cô ta không bình thường.
Đúng là rất dễ khiến