Việc Thích Nguyên Hàm chủ động đề nghị ngủ chung cũng ảo quá rồi, Diệp Thanh Hà cứ dò xét nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, lúc Thích Nguyên Hàm tắm xong từ phòng tắm đi ra, Diệp Thanh Hà vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Thích Nguyên Hàm bị nhìn như vậy rất khó chịu, lấy máy sấy tóc, nghiêng người nói: "Nếu cô không muốn ngủ ở đây thì có thể ra sofa."
"Không." Diệp Thanh Hà nhận lấy khăn tắm từ tay cô, nói: "Chu Vĩ Xuyên điên rồi hả, tự nhiên lấy thuốc của chị, anh ta không biết thuốc rất quan trọng với chị sao?"
Lúc họ nói chuyện rất ít khi nhắc đến Chu Vĩ Xuyên, hiện tại Thích Nguyên Hàm lại rất hiếu kỳ, Diệp Thanh Hà không phải rất có đạo đức nghề nghiệp sao, cư nhiên lại vì cô mà mắng Chu Vĩ Xuyên, cô nói: "Chính vì biết nên mới lấy đi."
Diệp Thanh Hà tức giận nói: "Không cần biết ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ tăng cao như thế nào, cũng không thể động đến thuốc của chị được, nghiêm trọng mà nói, anh ta như thế là muốn lấy mạng của chị." Nàng tự khen bản thân, "So ra thì, em nhất định sẽ không làm như vậy."
Thích Nguyên Hàm nhướng mày, hỏi: "Cô cũng ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ tăng cao?"
Diệp Thanh Hà không nghĩ đến Thích Nguyên Hàm lại nắm bắt cụm từ khóa này, nói: "Em ham muốn tăng cao hay không chị còn không biết sao?"
Lại bắt đầu thả thính rồi, Thích Nguyên Hàm không trả lời, Diệp Thanh Hà tự cười một mình, cũng không hỏi tiếp, cầm lấy khăn vào phòng tắm.
Giường trong phòng ngủ rất rộng, mỗi người nằm mỗi bên sẽ không đụng vào nhau.
Kỳ thật, Thích Nguyên Hàm biết Diệp Thanh Hà là một người không nghiêm chỉnh, nhưng so với chuyện có nghiêm chỉnh hay không, cô còn quan tâm đến chuyện đi lặn ngày mai hơn, không có gì quan trọng bằng việc cô lấy được hòn đảo này.
Đợi đến khi Diệp Thanh Hà nằm xuống, Thích Nguyên Hàm hỏi cô, "Nói đi, cô có cách gì giúp tôi nhanh chìm vào giấc ngủ?"
"Hửm?" Ánh mắt Diệp Thanh Hà mê man.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải cô có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của tôi sao?"
Diệp Thanh Hà khựng người, rồi nàng cười, nói: "Chị biết đấy, cách ngủ được nhanh nhất, chính là phải để cho thân thể hưng phấn, hưng phấn đến mệt mỏi, thế là có thể ngủ được rồi."
Đến đây thì Thích Nguyên Hàm hiểu ra rồi, cái gì mà chữa khỏi chứng mất ngủ, là Diệp Thanh Hà đang trêu ghẹo cô, Diệp Thanh Hà chỉ nói chơi thôi, còn cô thì lại tưởng thật.
Thích Nguyên Hàm có chút bực tức, muốn ngồi dậy, Diệp Thanh Hà nhanh chóng đè lại cánh tay cô, "Chị vội cái gì chứ."
Sau đó nàng càng lúc càng lại gần, Thích Nguyên Hàm cảm thấy nàng có khả năng muốn hôn mình, vội quay đầu, Diệp Thanh Hà lại ở bên tai cô ngân nga hai tiếng.
Là một giai điệu nhịp nhàng.
Diệp Thanh Hà đang hát, Thích Nguyên Hàm không biết tiếng nước nào, nàng tiếp tục ngân nga, dịu dàng, ấm áp, giống như khúc ca ru ngủ.
Đối với một người mắc chứng mất ngủ, ban đêm rất thống khổ, nhất là khi nghe thấy âm thanh mình sợ hãi nhất, Thích Nguyên Hàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý đêm nay mất ngủ, ngày mai liều mạng đi lặn, không ngờ Diệp Thanh Hà lại thật sự có thể ru mình ngủ.
Bài hát này giống như câu chuyện đồng thoại nghìn lẻ một đêm, có ma lực vô biên, khiến cho cô trông chờ vào ngày mai, khiến cô hy vọng không bao giờ hát đến dấu lặng.
...
Thời tiết bây giờ, sáng sớm cũng không lạnh, dùng xong bữa sáng thì ra bãi biển chơi, mặc xong đồ bơi bảo vệ, là có thể lặn xuống biển rồi.
Trên bãi cát, đã sắp xếp xong xuôi hai con thuyền chạy ra biển, thuyền viên đang kiểm tra cơ sở vật chất cơ bản, lặn xuống biển là một chuyện rất mạo hiểm, không thể xảy ra sai sót nào.
Tần Già Lam nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Không ngờ đấy, thân hình cô rất đẹp."
Bên cạnh cô có mấy em gái mười tám đôi mươi, mở miệng liền nói: "Wow, ngực to thế."
Mặc dù bọn họ nói với giọng điệu ngưỡng mộ, nhưng Thích Nguyên Hàm vẫn ngại, chỉ cười cho qua chuyện.
Tần Già Lam nói: "Hai đứa em họ của tôi, mới được nghỉ hè, đến đây chơi mấy ngày."
Từ khóa trong câu đó đụng đến Thích Nguyên Hàm một chút, cô cười nói không sao.
Tần Già Lam còn sắp xếp thêm vài huấn luyện thuyền viên, mấy em gái không bằng lòng nói: "Bọn em đều lớn cả rồi, đã có thẻ căn cước rồi, tự mình bơi không được sao, cứ bám theo huấn luyện viên thì vui gì."
"Em nhìn xem có ai không bơi theo nhóm không, đến lúc lạc ở vực biển xa lạ thì phải làm sao, đừng có đùa với sinh mệnh của mình." Tần Già Lam lại đi dặn dò huấn luyện viên, bảo anh ta kiểm tra máy định vị kỹ càng cẩn thận.
Thích Nguyên Hàm cũng lên thuyền theo huấn luyện viên, giới tính nam, là một tay lão luyện, việc chèo thuyền để cho anh ta, các huấn luyện viên rất có trách nhiệm, vừa chèo vừa hướng dẫn những vấn đề an toàn dưới nước, dặn bọn họ không được đụng linh tinh vào những thứ không biết, cũng không được tự tiện bơi vào hang động.
Có tám con thuyền đồng hành cùng nhau, trong đó có một đội đến để làm nghiên cứu khoa học.
Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn, không thấy bóng dáng của Diệp Thanh Hà.
Chắc nàng đang chơi trò nhặt vỏ sò trên biển nhỉ.
Nghĩ đến đây, Thích Nguyên Hàm khẽ cong đôi môi.
Tại sao lúc trước Diệp Thanh Hà lại cho rằng đến cả nhặt vỏ sò cô cũng chưa từng thử.
Sau lần đầu tiên được nhìn thấy biển, Thích Nguyên Hàm dành cả một năm để học bơi, học lặn, lướt sóng, học hết tất cả những trò mạo hiểm ở trên biển.
Thích Nguyên Hàm ngồi cùng một thuyền với Tần Già Lam, cô định nói chuyện dự án hải đảo, sắc mặt Tần Già Lam không được tốt cho lắm, nói: "Sao cô còn vội hơn cả chồng cô thế?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Đối với tôi, dự án hải đảo rất quan trọng."
Tần Già Lam không đáp lời nữa, nhưng vào khoảnh khắc huấn luyện viên ra hiệu bắt đầu lặn, dường như cô nghe thấy Tần Già Lam nói một câu gì đó, nhưng cô không nghe rõ.
Thế giới đại dương mê hoặc lòng người, huấn luyện viên dẫn dắt bọn họ, cùng bơi về một hướng.
Có thể ngắm nhìn rất nhiều thứ, san hô và những chú cá nhiệt đới rực rỡ sắc màu, lặn sâu hơn nữa, có thể nhìn thấy một con tàu bị chìm.
Chuyên gia làm nghiên cứu bật đèn pin lên bơi vào tàu, huấn luyện viên chỉ để bọn họ ở ngoài xem, nhân lúc không có ai chú ý một em gái đã vụиɠ ŧяộʍ bơi vào theo chuyên gia, bị huấn luyện viên phát hiện kịp thời liền kéo lại.
Thích Nguyên Hàm còn đang xem, thì tay bị người ta nắm lấy.
Nhưng dựa vào cảm giác, cô đoán ra là ai rồi.
Thích Nguyên Hàm quay đầu, bắt gặp đôi mắt đằng sau kính lặn.
Diệp Thanh Hà móc ngón tay, ý bảo cô bơi theo nàng.
Thân thể trôi trong nước, không còn cảm nhận được thân nhiệt nữa, nhưng lòng bàn tay của Thích Nguyên Hàm vẫn truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
Diệp Thanh Hà không nắm chặt, thoát ra rất nhanh, Thích Nguyên Hàm định bơi quay lại, Diệp Thanh Hà