Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Đạp nàng một cái.


trước sau

Chu Vĩ Xuyên mở cửa phòng ngủ, đứng ở cửa, ngó đầu vào nhìn, lẩm bẩm nói: "Nghe nói cô ấy vừa mới vào phòng rồi mà, sao không thấy ai hết nhỉ."

Phương Thiên Hãn không vào phòng, ngồi ở bàn bar, nói: "Chắc đi chơi bóng chuyền với vợ anh rồi, anh thấy bãi biển đông người thế, em canh vợ em kỹ vậy làm gì, sợ cô ấy chạy theo người khác hả?"

Chu Vĩ Xuyên quay lại, không đóng cửa, nhìn chằm chằm hướng phòng ngủ, một lúc lâu sau hắn tự mình rót một ly rượu.

Vừa rồi bọn họ tùy tiện tán gẫu hai câu, còn giấu diếm rất nhiều chuyện chưa nói, hiện tại không có người, hai người liền thoải mái nói chuyện.

Phương Thiên Hãn nói, "Không phải cô ấy nói khấu trừ dự án là có thể khấu trừ được, cứ trì hoãn lâu như vậy, thành dự án bỏ hoang, gây ra vấn đề ô nhiễm môi trường không thể bỏ qua, đến lúc đó nhà nước sẽ ra mặt, cô ấy có muốn cũng không khấu trừ được."

Dự án hải đảo bỏ dở đã lâu, không hoạt động, nhà nước sẽ ra mặt, đến khi đó mà Tần Già Lam cứ bám víu lấy, là vi phạm pháp luật, Phương Thiên Hãn muốn lợi dụng điều này, ép Tần Già Lam bán lại dự án.

Phương Thiên Hãn tự tin tính toán: "Hai người lấy được dự án là chắc chắn, chuẩn bị một bản dự án kế hoạch tiếp theo cho chính phủ, anh đây thì hòa giải rồi làm thủ tục, dự án hải đảo liền nằm trong tay hai người rồi."

Chu Vĩ Xuyên nhắc nhở: "Có một chuyện anh nên biết, tiền vốn của em phải gửi đến tay của người đứng tên dự án, tiền phải được chuyển vào tài khoản của vợ anh."

Phương Thiên Hãn trong lòng đã có dự tính nói: "Yên tâm đi, anh sẽ ly hôn với cô ấy, đến lúc đó số tiền em chuyển đến công ty cổ phần tư nhân, không liên quan gì đến cô ấy cả."

"Ly hôn?" Chu Vĩ Xuyên nghi hoặc nhìn anh ta.

Phương Thiên Hãn gật đầu: "Vốn cũng chẳng sống cùng nhau được nữa, nếu không phải cô ấy lôi chuyện hợp đồng ra kìm hãm anh, anh đã ly hôn với cô ấy từ lâu rồi."

Chu Vĩ Xuyên nắm lấy ly rượu, hít sâu một hơi, nói: "Ly hôn rồi, muốn phục hôn rất khó."

"Đã ly hôn rồi, ai lại muốn phục hôn nữa." Ngữ điệu của Phương Thiên Hãn thản nhiên không quan tâm.

Chu Vĩ Xuyên cau chặt đôi mày, thực sự không thích chủ đề nói chuyện này, hỏi: "Anh không để lại một đồng xu cho vợ anh sao? Cũng tuyệt tình thật."

"Anh tuyệt tình?" Phương Thiên Hãn đẩy gọng kính trước mũi, cười khẩy, "Nếu cô ấy không tuyệt tình, thì sẽ không sống chết đòi khấu trừ dự án này, anh chỉ phản kích lại một đòn mà thôi."

Chu Vĩ Xuyên nói: "Công ty là vợ của anh, anh lấy tiền vốn đi, vợ anh sẽ phá sản, sẽ gánh một khoản bồi thường rất lớn, Tần thị cũng là một tập đoàn lớn, nếu như phá sản... chậc." Hắn nhấp rượu, "Vợ anh không còn đường sống."

Phương Thiên Hãn cười nhạt, rất muốn như vậy.

Chu Vĩ Xuyên chỉ là nói rõ sự tình, không có ý định xen vào chuyện vợ chồng bọn họ, càng không muốn ngăn cản Phương Thiên Hãn, bàn xong công việc hai người nâng ly, Chu Vĩ Xuyên hỏi lại lần nữa: "Vợ em thật sự ở cùng vợ anh sao, anh gọi điện hỏi xem."

Phương Thiên Hãn không muốn gọi điện cho Tần Già Lam, nói: "Không phải hai người đã kết hôn rồi sao, sao em cứ như đang ở trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt thế nhỉ."

Chu Vĩ Xuyên thúc giục anh ta, "Anh không hiểu, nhanh gọi đi."

Sao Phương Thiên Hãn lại không hiểu cho được, Chu Vĩ Xuyên chẳng mạnh mẽ hơn anh ta là bao, có tính chiếm hữu cao, mình thì đào hoa khắp nơi, còn trông chừng vợ mình, sợ vợ mình chạy với người ta.

Sống cùng với loại người như Chu Vĩ Xuyên mới ngột ngạt, luôn bị kìm hãm trong tình yêu hư ảo của hắn, nhưng anh ta còn đang hợp tác với Chu Vĩ Xuyên, nên không thể cứ nói thẳng ra.

Bên ngoài nói chuyện bao lâu, người sau rèm cửa đứng bấy lâu, tay của Diệp Thanh Hà vẫn luôn ôm lấy eo của Thích Nguyên Hàm, dưới chân là bể bơi, du khách còn đang vui vẻ chơi đùa, chỉ cần khẽ ngước đầu lên, sẽ nhìn thấy họ...

Diệp Thanh Hà thấp giọng nói vào bên tai cô: "Yên tâm, không thấy được, kính một chiều..."

"Cạch..."

Cửa phòng bị đẩy ra, hô hấp của hai người đồng thời dừng lại, đến ngay cả Diệp Thanh Hà đang ôm Thích Nguyên Hàm, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn chút.

Nghe tiếng thì là Chu Vĩ Xuyên vào phòng rồi, hắn đi qua đi lại, mở cửa tủ, còn vén chăn trải giường lên, không lâu sau thì đi đến trước cửa sát trần.

"Này, em tìm gì thế, sao cứ nghĩ vợ mình giấu người trong nhà thế?'" Phương Thiên Hãn đứng ở cửa phòng nói.

"Vừa rồi nghe thấy có người nói chuyện." Chu Vĩ Xuyên nói, rồi đi đến trước trước cửa sát trần, bức rèm cửa kia chưa kéo lên.

Thích Nguyên Hàm có thể cảm nhận được hắn đang cách mình rất gần, cực kỳ gần... khoảng chưa đến một mét.

Gan của Diệp Thanh Hà rất to, biết Chu Vĩ Xuyên ở bên cạnh, chỉ cách một tấm rèm mỏng, tay nàng còn dùng sức, ôm chặt lấy eo của Thích Nguyên Hàm.

Bộ đồ lặn bó sát người, hơi ẩm mang theo từ biển còn chưa kịp bốc hơi, hút chặt hai thân thể lại với nhau.

Hương thơm của phụ nữ, không thể giữ được trong không gian nhỏ bé này, lan toả ra khắp nơi.

Thật lâu sau, đầu óc tê dại, cả

người có chút run rẩy.

Thích Nguyên Hàm nghĩ, nếu như Chu Vĩ Xuyên phát hiện ra, cô sẽ đâm thủng mối quan hệ giữa hắn và Thích Nguyên Hàm, hay là đường đường chính chính đi ra nói với hắn, nhìn xem, tôi và tình nhân của anh ôm nhau, tình nhân của anh dụ dỗ tôi...

Không biết đã qua bao lâu, lưng của Thích Nguyên Hàm được vỗ về an ủi hai cái. Thích Nguyên Hàm đột nhiên tỉnh táo, Diệp Thanh Hà hỏi: "Sợ hả?"

Trán Thích Nguyên Hàm một tầng mồ hôi vì sợ, cô nhắm chặt đôi mắt, khẽ quay đầu, hỏi: "Đi rồi?"

Diệp Thanh Hà ừ một tiếng, vào lúc Thích Nguyên Hàm lộ ra thần sắc khó hiểu, lại nói: "Hoặc có thể là vẫn chưa đi."

Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái.

Khóe miệng của Diệp Thanh Hà mang ý cười, khẽ hất cằm xuống dưới, Thích Nguyên Hàm nghi hoặc nhìn theo, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Chu Vĩ Xuyên đã xuống tầng rồi, hắn đứng bên hồ bơi dưới tầng, đang ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thích Nguyên Hàm.

Trọn vẹn ba giây, nhịp tim của Thích Nguyên Hàm cũng đập liên tục trong ba giây.

Thích Nguyên Hàm nhắm mắt, nhanh chóng từ rèm cửa đi ra, Diệp Thanh Hà theo sau cô, nhỏ giọng hỏi: "Giận rồi hả?"

Thích Nguyên Hàm không nói một lời, đôi tai tê dại, cả người choáng váng.

Nhất định là do vừa rồi ôm nhau thân mật quá, cô đi lấy quần áo, chỉ muốn nhanh chóng cởi bỏ độ dính trên người, nói: "Sau này đừng như vậy nữa, tôi không thích."

Diệp Thanh Hà không nói "Được" hay "Không được", chỉ hỏi: "Vừa rồi... Chị thật sự không thích cảm giác đó sao?"

Mặt mày nàng tươi tắn, cảm xúc mơ hồ, rõ ràng là đang nhìn mặt, ánh mắt đó lại xuyên thủng vào ngực của Thích Nguyên Hàm, nhẹ nhàng gõ cửa con tim cô.

Thích Nguyên Hàm không muốn đôi co với nàng, thực chất là không quản nổi nàng.

Người phụ nữ như nàng, làʍ ŧìиɦ nhân, kim chủ còn không quản được, vợ của kim chủ quản được chắc?

Diệp Thanh Hà chưa bao giờ là ngựa hoang có thể thuần hóa.

Trái tim đập thình thịch này, đến đêm vẫn chưa ổn định lại.

Chu Vĩ Xuyên gọi điện thoại đến dò hỏi, hắn không nhắc đến chuyện chiều nay đi tìm Thích Nguyên Hàm, giọng Thích Nguyên Hàm đều đều, cũng làm như không biết chuyện hắn lấy thuốc của mình đi, nói chuyện qua loa hai câu liền cúp máy.

Máy tính đặt ở trên đùi, Thích Nguyên Hàm gõ hai cái lên bàn phím, trên trang tài liệu hiện lên toàn ký tự linh tinh, trong lòng cô hoảng hốt, không suy nghĩ được gì, cực kỳ phiền phức.

Gió đêm thổi rèm cửa lay động, Thích Nguyên Hàm nhìn qua, bất giác nghĩ đến không khí ám muội ban chiều, bây giờ mới có cảm giác, khuôn mặt đỏ bừng, nếu như thật sự bị phát hiện ra thì...

Một bước sai lầm thua cả ván cờ.

Diệp Thanh Hà nằm bên giường nghịch máy ảnh, ngón tay lướt trên màn hình, trông vẻ đã khôi phục lại bình tĩnh, như thể nhiệt tình buổi chiều đã trôi qua rồi.

Thích Nguyên Hàm thật sự có chút tức giận.

"Chị có lấy ảnh không, em gửi qua Wechat cho chị?" Diệp Thanh Hà nghịch máy ảnh, đang định ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, đột nhiên, hai vai nàng nặng trĩu, nàng sờ lên theo bản năng, lại sờ phải chân của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm càng nghĩ càng tức, không nhịn được duỗi chân ra đá nàng một cái, không ngần ngại đá thẳng lên vai của Diệp Thanh Hà. Lúc này còn bị giữ lấy chân, lòng càng bực bội, lại duỗi một chân khác ra, nhất quyết muốn đạp ngã người ta.

Diệp Thanh Hà ngồi không vững, bị đạp xuống sàn, đồng thời, nàng cũng không khách khí mà giữ lấy chân của Thích Nguyên Hàm kéo theo, Thích Nguyên Hàm vốn đang tựa nửa người vào đầu giường trực tiếp ngã thẳng xuống giường.

Diệp Thanh Hà ngồi dưới sàn nhà, muốn chống tay bò lên, nhưng khi ngẩng đầu nhìn một cái, tư thế này, chỉ cảm thấy có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ...

Nàng mê man hỏi: "Em lại chọc giận chị cái gì rồi, sao chị lại đạp em?"

Sắc mặt Thích Nguyên Hàm lạnh lẽo, biểu cảm đó rất hung dữ.

Diệp Thanh Hà không bị thương vì cú đạp, cũng không sợ cô, chỉ là cái mũi có chút khó chịu, đêm nay Thích Nguyên Hàm mặc váy ngủ nha...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện