Hai tệp dữ liệu thư ký Dương mới gửi, không khác gì so với lúc trước, Thích Nguyên Hàm đọc xong rất nhanh, hai ngày này phải tận sức nghỉ ngơi.
Thứ hai. Thích Nguyên Hàm gọi Diệp Thanh Hà đến văn phòng làm việc.
Không phải vì gì khác, cô đã rất thất vọng với thư ký Dương, cho dù văn phòng làm việc không đỡ nổi, cô cũng phải kéo Diệp Thanh Hà qua đây giúp.
Thích Nguyên Hàm bảo Tiểu Chu đi gọi, thư ký Dương liếc cô một cái thâm sâu, hình như đang muốn nói sau này cô chắc chắn sẽ hối hận.
Diệp Thanh Hà đến khá sớm, Tiểu Chu đi ra ngoài đóng cửa lại.
Thích Nguyên Hàm nhìn thấy má nàng có hơi đỏ, quan tâm hỏi một câu trước, "Cơ thể em không sao chứ?"
"Làm sao thế." Diệp Thanh Hà vốn khá nghiêm chỉnh, nghĩ đến "nước lạnh" ngày hôm trước, nói: "Bầu không khí đang yên đang lành bị chị phá vỡ rồi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không có ý gì khác, chỉ quan tâm đến em chút."
Diệp Thanh Hà vuốt tóc ra sau tai, ngồi trên sô pha, nàng thở dài nói: "Haizz, uống nước lạnh không có tác dụng, ai bảo em là thanh niên máu nóng chứ, từ trong xương cốt đã rất khô nóng."
Thích Nguyên Hàm rất tích cực nói: "Nhưng mà, không phải hôm đó em nói là trong tim em nóng sao?"
Diệp Thanh Hà im lặng hai giây, nghiêm túc nói: "Chị nghe nhầm rồi, em nói trong tim rất lẳng lơ."
"Không nghiêm túc gì cả." Thích Nguyên Hàm khôi phục lại trạng thái nghiêm túc, nói: "Chị gọi em lên đây, không phải để em lẳng lơ tán tỉnh."
"Hửm? Phải làm cái gì?" Diệp Thanh Hà nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Thích Nguyên Hàm, một khi nàng chăm chú, đôi mày cũng ẩn tình, dường như mấy ngày không nhìn thấy Thích Nguyên Hàm, muốn ngụ ý bù đắp lại.
Thích Nguyên Hàm không được tự nhiên, tránh né ánh mắt nàng, nói: "Lần trước những lời mà em nói ở khu nhà phương Tây, có chứng cứ không?"
Diệp Thanh Hà nói: "Cái đó hả, em bịa đó."
"Hả?" Thích Nguyên Hàm không hiểu cho lắm, "Cái gì bịa cơ?"
"Em không phải đọc trong tài liệu lịch sử đâu, đều là do em bịa ra đó." Diệp Thanh Hà cười, nhìn rất ác liệt, nàng dường như không ý thức được mình đang nói gì. Nàng lại nói: "Tài liệu lịch sử có viết chi tiết như thế nào đi chăng nữa, cũng không viết kĩ đến cả gạch ngói. Tất nhiên là em đọc được ở nơi khác rồi."
Thích Nguyên Hàm trầm mặc nhìn nàng.
Đang yên lành, tại sao phải nói lấp lửng như vậy?
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Lúc đó vì sao em lại nói dối? Nói rõ ra không được sao?"
Diệp Thanh Hà nói: "Những chuyện này đều là tư liệu tốt, có nó, lấy dự án sẽ như hổ mọc thêm cánh."
Chính xác là vậy, Thích Nguyên Hàm gật đầu, nàng lại nói: "Em không thể đưa những tư liệu tốt này cho chị nha."
Thích Nguyên Hàm lại không nghĩ đến chuyện này, không biết nên trả lời nàng như thế nào, liền vào vấn đề chính mà nói: "Em lấy được tư liệu gì?"
Diệp Thanh Hà cố ý không nói, "Chị đoán thử xem."
"Không đoán ra." Thích Nguyên Hàm không thèm nghĩ ngợi.
"Chị không để tâm suy nghĩ." Diệp Thanh Hà đứng dậy đi đến bên cạnh bàn làm việc của cô, ngón tay rơi lên bàn gõ hai nhịp, trách cứ nói: "Chị qua loa quá, không thử đoán được sao, không đoán thử thì làm sao biết?"
Ngày trước Thích Nguyên Hàm đều nhận dự án về khu du lịch, khách sạn, lần đầu làm về lịch sử, cô xem như người mới vào nghề.
Cô hỏi: "Lấy từ bạn của em sao?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, lắc lắc ngón tay, "Không phải."
Thích Nguyên Hàm không nghĩ ra, "Em gợi ý đi."
Diệp Thanh Hà nói: "Em chỉ lừa thư ký Dương một nửa."
Lời nói dối mà, tất nhiên là nửa giả nửa thật động lòng người nhất.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em thật sự tìm được những chứng cứ xác thực ở trong sách ghi chép , nhưng em lại nói với thư ký Dương là không có? Còn lừa anh ta là lấy từ trong tài liệu lịch sử?"
"Thông minh." Diệp Thanh Hà nói, "Ảnh của thế kỷ trước rất khó tìm, nhưng mà có thể tìm được bản đồ thiết kế, mấy bức ảnh thì không có tác dụng gì với công trình, nếu như có bản đồ thiết kế, lại là một chuyện khác rồi."
Thư ký Dương luôn đi theo ông cụ, về phương diện thu thập tư liệu nguồn gốc lịch sử là một thế mạnh, chỉ đáng tiếc, anh ta không thuộc chuyên ngành kiến trúc, có những thứ anh ta hoàn toàn không biết.
Nói về cái chuyện bản đồ thiết kế này, Thích Nguyên Hàm nhớ ra, lần trước lấy hòn đảo, không phải Diệp Thanh Hà cũng đưa bản đồ thiết kế cho cô sao, nói là nàng lấy từ chỗ bạn mình.
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Bản đồ thiết kế này rất phổ biến sao?"
"Không không không." Diệp Thanh Hà lắc đầu, "Cái này tuyệt đối không phổ biến, cứ cho là phổ biến, bọn họ cũng không lấy được bản hoàn chỉnh."
Nói xong, nàng để ngón tay lên cằm, nhẹ nhàng gõ hai cái, càng lộ ra vẻ phong tình trêu ghẹo hơn, như thể đang nói: Chị mau hỏi, mau hỏi đi.
"Em có bản hoàn chỉnh?" Thích Nguyên Hàm theo ám chỉ của nàng mà hỏi mà hỏi.
Diệp Thanh Hà gật đầu: "Ừm... có đó, em cũng chỉ tìm được bản vẽ tay thôi."
Bản vẽ tay? Thích Nguyên Hàm kinh ngạc.
Im lặng giây lát, Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, đôi mày khẽ nhíu. Diệp Thanh Hà nghiêng đầu, hỏi: "Sao thế, không vui sao?"
"Không có gì." Thích Nguyên Hàm cầm bút máy, chỉ ra vị trí bên ngoài, nói: "Em lên này đi, đến lúc đó làm việc ở ngoài kia."
"Em lên đây làm việc?" Diệp Thanh Hà chỉ bản thân mình, không chắc chắn hỏi, sau khi Thích Nguyên Hàm gật đầu, nàng cười: "Tốt như vậy cơ à."
Thích Nguyên Hàm nói: "Quản lý văn phòng làm việc của chị rất nghiêm khắc, không có phòng làm việc riêng cho em, em cân nhắc cho kỹ rồi nói lại với chị cũng không muộn."
"Cái này mà còn cần cân nhắc sao?"
Diệp Thanh Hà nói: "Bây giờ có thể chuyển lên không?"
Nàng không đợi được đi lòng vòng trong phòng, dường như đang nhìn xem, vị trí nào tương đối phù hợp để cho nàng làm việc.
Thích Nguyên Hàm cắt ngang nàng, chỉ ra bên ngoài, "Đừng nhìn nữa, phòng làm việc không có nơi cho em ngồi."
Nàng ồ một tiếng, đi đến bên cạnh bàn làm việc của Thích Nguyên Hàm, ngón tay trượt dài trên mép bàn, nói: "Không cần phiền phức như vậy, em ngồi đây cũng được, chị xem, như thế này..."
Nàng nhẹ nhàng chống tay, ngồi lên bàn làm việc của Thích Nguyên Hàm, "Có phải rất thuận tiện hay không, khi chị tìm em, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy em."
Thích Nguyên Hàm bỗng nhiên có hơi hối hận, kéo nàng lên đây làm gì, nhìn nàng phóng túng kìa, lúc này cô cực kỳ hận cái miệng này của mình.
Thích Nguyên Hàm còn đang sầu não, cửa văn phòng làm việc đã bị đẩy ra, thư ký Dương từ ngoài đi vào, nhìn thấy khung cảnh bên trong văn phòng làm việc, ấn đường anh ta động đậy, lại không nói gì nhiều, xem ra mồm miệng cũng kín kẽ.
Diệp Thanh Hà vẫn giữ nguyên tư thế, đôi chân thon dài bắt chéo, chân dài lắc lư dưới ánh đèn. Nàng cũng không hoảng sợ, trắng trợn táo bạo, cầm lấy tài liệu kiến trúc trên bàn lật xem, đúng là ngạo mạn.
Thích Nguyên Hàm ngầm thoả thuận phần ngạo mạn này, xem như không nhìn thấy.
Diệp Thanh Hà lật sách, thờ ơ hỏi: "Thư ký Dương, lúc nào tôi có thể chuyển lên đây làm việc."
Thư ký Dương đặt tài liệu trong tay lên bàn làm việc, anh ta cười, nói: "Lúc nào cũng được, tôi chỉ là một thư ký, không thể đứng ra thay mặt cho sếp, cụ thể phải xem sếp như thế nào."
Anh ta đá bóng lại đây, hại Thích Nguyên Hàm không đáp trả được, Thích Nguyên Hàm không vui vẻ mấy trả lời câu hỏi này, nói: "Lát nữa gọi người chuyển đồ của em lên đây."
Thư ký Dương lại nói: "Sắp tới có bữa tiệc xã giao, Thích tổng chị chuẩn bị cho kỹ. Toàn là những người bên trên, chúng ta phải đi chào hỏi thật tốt."
Đặt kế hoạch tốt đến mấy, cũng phải đi lại các mối quan hệ, không còn cách nào khác, mọi ngành nghề, đều tồn tại hiện tượng này, phải biết cách đối nhân xử thế.
Thích Nguyên Hàm nói: "Đã biết, anh đi sắp xếp đi."
"Phải đi dự tiệc xã giao nhỉ." Diệp Thanh Hà hỏi, "Thế không phải phải uống rượu sao?"
Thị trường việc làm không thể thiếu xã giao, trước đây Thích Nguyên Hàm là người tính toán rủi ro, chẳng khác gì với chim hoàng yến chỉ biết mổ lông, người khác không khỏi nghi ngờ.
Thích Nguyên Hàm gật đầu: "Đương nhiên."
Đang nói, thư ký Dương đã đi ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Thanh Hà khoanh tay nhìn anh ta.
Thích Nguyên Hàm ngồi thẳng lưng, nghiêm túc cầm tài liệu đọc, một lúc sau, cô lại ngẩng đầu lên, Diệp Thanh Hà đã xuống khỏi bàn làm việc đi ra ngoài.
Chưa đến nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh, Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài, liền thấy Diệp Thanh Hà nâng một chiếc ghế, hai cô gái đi theo đằng sau, hổn ha hổn hển giúp nàng khiêng bàn.
Nhìn kỹ thì, em gái nâng bàn là Lạc Quân Thư đánh bài hôm trước.
Tiểu Chu và Tống Duệ đi qua phụ một tay, sau đó cái bàn được đặt song song cạnh bàn Tiểu Chu, cái bàn kia của nàng khá to, suýt đè nát cả bàn Tiểu Chu.
Trong phút chốc vẻ mặt Tiểu Chu thừ ra.
Diệp Thanh Hà lấy khăn giấy lau bàn, khoé miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười, đôi môi khẽ mấp máy, hình như là đang nói cảm ơn với Tiểu Chu.
Thích Nguyên Hàm quay lại bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, lục lọi bên trong, ngẫm nghĩ Diệp Thanh Hà chuyển đến đây, cũng là nhân viên của văn phòng, phải tặng nàng cái gì đó thiết thực, lúc đó cũng xem như chào đón nàng.
Tìm nửa ngày trời vẫn không thấy cái nào phù hợp, chỉ có một cái bút máy chưa dùng, Thích Nguyên Hàm cầm nó đi ra ngoài, định thuận tay giúp đỡ, bước đến cửa, kinh ngạc.
Bên ngoài người người qua lại, trong tay không phải ôm sách, thì cầm máy tính, bọn họ để đồ lên bàn làm việc của Diệp Thanh Hà, từng cái một, chỉ vài phút sau, bàn của Diệp Thanh Hà đã được xắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Thích Nguyên Hàm mấp máy môi, không phải nói nhân duyên của Diệp Thanh Hà không tốt sao, bây giờ nhìn lại, không phải mọi người đều rất nhiệt tình với nàng sao?
Nhìn bên ngoài đã thu dọn xong, cô cũng không đi ra nữa.
Không lâu sau, Tiểu Chu đi đến, nói là bưng cà phê cho Thích Nguyên Hàm, thực tế thì khuôn mặt kia của cô ta còn đắng cay hơn cà phê trong cốc.
"Thích tổng..." Tiểu Chu muốn nói lại thôi.
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm giả như không biết, hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì à."
Tiểu Chu nói: "Diệp Thanh Hà nói chị bảo chị ấy lên đây làm việc, sau này chị ấy là nhân viên của văn phòng chúng ta."
Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng, nói: "Vậy sau này mọi người phối hợp cho tốt, em xem, em ấy cũng không khó ở đến vậy, vừa rồi nhân viên ở bộ phận của em ấy đều giúp em ấy thu dọn đồ đạc, có thể thấy được em ấy..."
"Gì chứ." Tiểu Chu nói: "Người ở bộ phận chị ấy chỉ mong chị ấy rời đi, sợ chị ấy dọn đồ lâu, tất cả nhân viên đều giúp... chỉ thiếu việc nổ pháo thôi."
Thích Nguyên Hàm: "..."
Cô cạn lời một lúc, liền biết Tiểu Chu muốn nói gì, Tiểu Chu chắc chắn không muốn ngồi cùng Diệp Thanh Hà.
Nếu như bắt buộc phải chọn một người ngồi ở cửa, cô nhất định chọn Diệp Thanh Hà.
Lý do rất đơn giản.
Diệp Thanh Hà có năng lực hơn Tiểu Chu.
Nhưng Tiểu Chu đi theo cô đã mấy tháng, xem như là người bên cạnh cô, thế nào cô cũng phải chống lưng cho cô ta một chút, không thì lời đồn ra không tốt.
Thích Nguyên Hàm lưỡng lự không biết an ủi Tiểu Chu như thế nào, cô luôn khó khăn trong việc xử lý mâu thuẫn giữa các cô gái, liền hỏi: "Có ý tưởng gì không? Tôi tận lực đáp ứng em."
Tiểu Chu nói: "Thích tổng..." Cô ta chần chừ do dự, biết là không nên nói ra, Thích Nguyên Hàm là sếp, cô ta không thể làm khó sếp...
Thích Nguyên Hàm rất dễ tính, nói: "Em nói thử xem, đừng sợ."
Tiểu Chu nói: "Vậy em nói thẳng nhé, Thích tổng, em cảm thấy em không hoà hợp được với chị ấy, chị ấy cứ nhìn vào phòng làm việc, nhưng ánh mắt đó, em cảm thấy chị ấy đang xiên em, em rất khó chịu, hay là..." Cô ta khó chịu nói: "Hay là chị để chị ấy vào phòng làm việc của chị đi, có chị trông coi, chị ấy cũng ăn phận hơn, để chúng em còn tập trung làm việc."
"..."
Tiểu Chu em chắc chắn, quan hệ giữa em và em ấy không tốt sao?
Sao tôi thấy em thân với em ấy như chị em ruột vậy.
...
Thích Nguyên Hàm không đáp ứng đề nghị của Tiểu Chu.
Diệp Thanh Hà là kiến trúc sư, ngồi trong phòng làm việc của cô không phù hợp.
Vẫn nên giữ khoảng cách, lời bàn tán về Diệp Thanh Hà cũng tốt hơn.
Kỳ thật, Thích Nguyên Hàm rất tò mò, tại sao Diệp Thanh Hà ở bộ phận cũ lại bị người ta ghét như thế, mấy ngày nay Diệp Thanh Hà chuyển đến, cô quan sát kỹ càng, Diệp Thanh Hà ngoài việc luôn thích ngây người, cũng không làm chuyện gì vi phạm quy tắc.
Thích Nguyên Hàm còn phát hiện ra một điều.
Nhân duyên khác giới của Diệp Thanh Hà rất tốt, trên bàn luôn không thiếu đồ ăn, thường xuyên nhận được quà, vì vậy cái bút máy kia của Thích Nguyên Hàm, lần nữa nằm trong ngăn kéo, đến giờ vẫn chưa tặng.
Đang nhìn, Diệp Thanh Hà cũng nhìn sang Thích Nguyên Hàm, nàng chống cằm, nhìn Thích Nguyên Hàm cười tủm tỉm, đôi mày cong như trăng lưỡi liềm.
Thích Nguyên Hàm cúi đầu, không nhìn nàng nữa, nhưng ánh mắt kia quá mãnh liệt, không thể làm lơ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc tiếp theo của cô.
Cô cầm điều khiển, hạ cửa sổ xuống.
Một lúc sau, cửa văn phòng làm việc bị gõ hai cái, Thích Nguyên Hàm nói vào đi, Diệp Thanh Hà liền ôm tập tư liệu đã in đi vào.
Tim Thích Nguyên Hàm đập kịch liệt, cảm thấy Diệp Thanh Hà như thư ký, có hơi không nghiêm túc, cô bối rối hỏi: "Sao lại là em?"
Diệp Thanh Hà giải thích nói: "Tiểu Chu bận quá, em thấy cô ấy bị thư ký Dương sai hết việc này đến việc nọ, em liền chủ động đi giúp, đồng nghiệp với nhau, thì nên giúp đỡ lẫn nhau mà, dù sao em cũng rảnh rỗi."
Quỷ mới tin em, Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng, bảo nàng đưa tài liệu để ký, Diệp Thanh Hà đứng bên cạnh bàn làm việc, không ngừng ngắm cô.
Thích Nguyên Hàm thi thoảng cũng tự luyến, cảm thấy bản thân nhìn cũng không tệ, nhưng mà, cô cảm thấy cô không đẹp đến nỗi Diệp Thanh Hà ngày nào cũng nhìn chằm chằm cô.
Mỗi lần bị Diệp Thanh Hà nhìn như vậy, cô đều phải chú ý hình tượng, bày ra tư thế tương đối đẹp đẽ, chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, một hai lần thì được, lần nào cũng nhìn khiến cô khá khó chịu.
Thích Nguyên Hàm muốn đuổi nàng đi ra, nói: "Em đi bảo Tiểu Chu chuẩn bị đi, lát nữa chị phải đi họp."
Diệp Thanh Hà nói: "Tiểu Chu đi mua cà phê rồi."
"Sao lại đi vào lúc này, thư ký Dương sai đi?" Thích Nguyên Hàm cau mày hỏi, lát