Cuộc họp diễn ra rất thành công, Thích Nguyên Hàm diễn giảng rất đặc sắc, thay đổi cách nhìn của rất nhiều người về cô, lúc kết thúc, cô khẽ khàng mím đôi môi đỏ hồng.
"Nguyên Hàm, con lại đây bố có chuyện muốn nói với con." Chu Văn Bá gọi cô.
Thích Nguyên Hàm ra khỏi phòng họp, mới quay đầu lại nhìn Chu Văn Bá, cô rất ít khi tiếp xúc với Chu Văn Bá.
Nói như thế này nhé, người như Chu Văn Bá luôn kiểu việc không liên quan đến mình thì mặc xác nó, từ khi Thích Nguyên Hàm kết hôn với Chu Vĩ Xuyên, xảy ra không ít trận chiến mẹ chồng nàng dâu, ông ta không bao giờ bình luận một câu, luôn lạnh lùng đứng ngoài xem.
Người ngoài luôn nói ông ta như thế này rất thông minh, không tham gia vào bất cứ cuộc chiến nào, Thích Nguyên Hàm cực kỳ ghét loại người này, quá hờ hững, quá biết cách đầu cơ trục lợi.
Không cần biết ai cãi vã với ai, đều có đúng và không đúng, mặc dù mọi người ngoài miệng không đứng về phía ai, nhưng trong lòng luôn ít nhiều hướng về ai đó, làm sao ông ta có thể đến mức thoát ly thế tục?
Thích Nguyên Hàm đợi vài giây, hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"
Chu Văn Bá quét mắt nhìn Diệp Thanh Hà đứng bên cạnh cô, Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà: "Em về trước đi, chị nói chuyện với chủ tịch vài câu."
Diệp Thanh Hà ngoan ngoãn gật đầu, cầm hết tài liệu rời đi.
Chu Văn Bá đưa tay, chỉ đường cho Thích Nguyên Hàm, vừa đi vừa nói chuyện, nhiệt tình như thể quan tâm đến cô, "Hôm nay Vĩ Xuyên đến công ty rồi nhỉ, là bố gọi nó đến, lần nước ông nội con hủy dung nó, xem như là đã được dạy cho bài học, sau này hai đứa ở công ty hoà thuận vào, đừng gây chuyện nữa, tránh miệng lưỡi thế gian, để người ta cười cho."
Thích Nguyên Hàm cạn lời.
Cảm thấy ông ta không có não, nói chuyện như thần kinh.
Ông ta gọi Chu Vĩ Xuyên đến đây, Thích Nguyên Hàm nên cảm tạ ông ta sao?
Thích Nguyên Hàm không đáp lời.
Chu Văn Bá lại nói: "Vừa rồi trong cuộc họp con nói rất hay, bố rất ủng hộ con."
Thích Nguyên Hàm cười đáp: "Cảm ơn chủ tịch."
Chu Văn Bá liền nói: "Con biết thư ký Dương là người của ai không?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Ông nội gửi đến giúp con."
Chu Văn Bá cười, nói: "Đó là người của bác cả Vĩ Xuyên, về sau năng lực xuất chúng, liền được tiến cử cho ông nội con, thật ra thì..." Ông ta thở dài một hơi, "Là tai mắt bác cả của con cài vào."
Tính ra đã được mười năm, lúc đó Thích Nguyên Hàm còn là một đứa trẻ, chưa vào công ty, cô ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Vậy anh ta muốn giúp bác cả cướp dự án này của con sao?"
Chu Văn Bá gật đầu, đang định mở lời, liền nghe thấy Thích Nguyên Hàm nói: "Cảm ơn chủ tịch đã nhắc nhở, nếu như ngài không nhắc, con có lẽ mãi không phát hiện ra, đến lúc đó bị anh ta trộm tài liệu thì phiền phức rồi, còn phải nhờ ngài giúp con xử lý anh ta hộ."
Chu Văn Bá cứng họng, ông ta chỉ muốn nhắc nhở, chứ không nghĩ đến việc giúp đỡ, ông ta quay đầu sang nhìn Thích Nguyên Hàm, vừa rồi lúc họp, Thích Nguyên Hàm giảng giải có kết hoạch rõ ràng, dường như quyết tâm giành lấy dự án bằng được, khi tan họp, ông cụ liên tiếp vỗ vào vai cô, nói cô rằng phụ nữ không hề thua kém gì so với đấng mày râu.
"Chủ tịch?" Thích Nguyên Hàm gọi một tiếng, đợi Chu Văn Bá tỉnh táo lại, cô nhỏ giọng hỏi: "Con đòi hỏi như vậy có phải có quá đáng rồi không?"
"... Không phải, bố sẽ nghĩ cách." Chu Văn Bá cư nhiên không thể từ chối lời thỉnh cầu này của cô.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, đợi Chu Văn Bá rời đi, nụ cười trên môi càng đậm hơn, chiêu này cũng khá có tác dụng.
Mặc dù có hơi thối, nhưng mà có tác dụng là được.
Cô vui vẻ đợi thang máy, nhận ra Diệp Thanh Hà đang tựa vào lan can ở đó, một tay nàng ôm lấy cánh tay, lặng lẽ như đang gặp một vấn đề nan giải.
Thích Nguyên Hàm nghi ngờ hỏi: "Sao em còn ở đây, không lên?"
"Chu Vĩ Xuyên có lẽ vẫn còn ở trên đó." Diệp Thanh Hà thở dài, buồn phiền nói: "Em mà đi lên, anh ta lại lôi em buôn đủ thứ chuyện, phiền cực kỳ."
Nàng đi đằng sau Thích Nguyên Hàm, như muốn Thích Nguyên Hàm bảo vệ nàng.
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng, cô rất ngờ vực, có chút muốn biết mối quan hệ hiện giờ của Chu Vĩ Xuyên và Diệp Thanh Hà đã đến bước nào.
Những người thân cận họ, đều biết thân thế của Diệp Thanh Hà, vậy Chu Vĩ Xuyên có định hành động không? Diệp Thanh Hà có phải đã chấm dứt quan hệ với Chu Vĩ Xuyên không?
Bất giác, cực kỳ tò mò đáp án.
Chu Vĩ Xuyên đang ngồi trên ghế của Diệp Thanh Hà, nốc từng cốc nước lạnh, dáng vẻ giận dữ không thở ra hơi.
Hắn nhìn thấy Thích Nguyên Hàm thì lập tức đứng dậy, hét: "Cô thư ký kia của em bị làm sao đấy, sao não tàn như thế, đổi ngay lập tức cho anh."
Rất chi là hận thù sục sôi, như thể Thích Nguyên Hàm sẽ để ý đến hắn không bằng.
Thích Nguyên Hàm liếc cũng chẳng thèm liếc, đi thẳng vào phòng làm việc.
Chu Vĩ Xuyên nói xong mới cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng chui vào phòng, hắn ngồi trên sô pha, lên tiếng hỏi: "Tối đi ăn không? Đã lâu không ăn cùng em rồi... Này, em dùng phòng làm việc này có quen không?"
Hắn nói rất nhiều, Thích Nguyên Hàm không đáp lại một câu, ở cạnh Thích Nguyên Hàm hắn mặt dày quen rồi, lại nhìn ra ngoài cửa, nói: "Ờ thì, sao em kéo Diệp Thanh Hà lên đây rồi, hình như em ấy cũng không có năng lực gì..."
Thích Nguyên Hàm chỉ nói: "Anh ra gọi Tiểu Chu vào đây."
Trong lòng Chu Vĩ Xuyên vui vẻ, cho rằng trong thâm tâm Thích Nguyên Hàm vẫn hướng về hắn, họ chắc chắn có hy vọng hàn gắn lại, lập tức chạy ra gọi Tiểu Chu.
Đôi mắt Tiểu Chu đỏ hồng, chắc là đã khóc, ắt hẳn là bị doạ sợ lắm, cúi đầu không dám nhìn Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói: "Tiểu Chu, bây giờ em đã chuyển chính thức, không còn là người mới nữa, không cần giống như ngày trước, người khác bảo em đi mua cà phê là em phải đi mua, tự mình phải biết mình cần làm gì, đừng cứ để bị bắt nạt như thế."
Tiểu Chu cực kỳ căng thẳng, vặn vẹo ngón tay, lại rất hoang mang nói: "Thích tổng, không phải chị muốn đổi em đi sao?"
Thích Nguyên Hàm nghiêm khắc nói: "Nếu như em giống với ngày trước, chuyện gì cũng không làm, ngày ngày đi mua cà phê, vậy thì tôi sẽ chuyển em sang bộ tạp vụ."
Tiểu Chu gật đầu ngay tức khắc, "Sau này em không như vậy nữa."
Thích Nguyên Hàm rất bao che, "Nhớ rõ em là người ở văn phòng nào." Nói xong, cô khoát tay, "Đi đi."
Lúc Tiểu Chu đi, nhìn Chu Vĩ Xuyên một cái, vẻ mặt Chu Vĩ Xuyên kỳ dị, trong lòng Tiểu Chu hiểu rõ, Thích Nguyên Hàm đang bảo vệ cô ta, cũng đang răn dạy cô ta đừng có để người khác bắt nạt nữa.
Mắt cô ta nóng rát, Thích tổng thật sự rất dịu dàng.
Cả một ngày trời, Chu Vĩ Xuyên ở lì trong phòng làm việc của Thích Nguyên Hàm, hắn không dám bắt chuyện nữa, Thích Nguyên Hàm chỉ trích Tiểu Chu, như thể đang chỉ trích hắn vậy.
Nhưng sự yên tĩnh đột ngột như vậy, khiến Thích Nguyên Hàm rất khó chịu, vài ngày trước cô còn bối rối, làm sao để cách biệt với ánh mắt ngoài kia, bây giờ ánh mắt của chính cô luôn muốn vượt qua người Chu Vĩ Xuyên, nhìn trộm ra thế giới ngoài kia.
Buổi tối tan làm, Thích Nguyên Hàm nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, cô đi thẳng đến nhà xe, đến nơi thì thấy Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên dựa vào bên xe, chắc là muốn cùng cô về nhà.
Thích Nguyên Hàm quay lại, không muốn vào đó nữa.
Vòng qua ngã rẽ, đi ra, liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà cùng Tiểu Chu đang ngồi xổm ở bồn hoa trước cửa công ty, một đám người xì xào nói chuyện, hình như phát hiện ra cái gì đó, Thích Nguyên Hàm hiếu kỳ đi qua, đứng ở bên cạnh nhìn vào trong.
Tiểu Chu phát hiện ra cô, ngẩng đầu, nói: "Thích tổng, là mèo con."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, cô nhìn thấy rồi.
Màu xám, rất nhỏ, co ro trong góc.
"Bị vứt bỏ sao?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Tiểu Chu nói: "Không biết nữa, mấy ngày trước đã thấy ở đây rồi. Tiếc là ở nhà em đã nuôi hai chú, không nuôi nổi nữa." Cô ta tiếc nuối thở dài, "Hình như là mèo lông ngắn anh, nhìn thì chắc được một tháng rồi."
Chú mèo khá nhỏ, đôi tai màu đen.
Tiểu Chu than thở hỏi: "Có phải có bệnh gì không?"
Một cô gái cũng ngồi xổm cùng liền nói: "Này, mấy người không thấy nó rất đáng thương sao, tại sao lại nói những lời như vậy, hỏi mèo con có bị bệnh hay không, ghét nó thì đừng có nhìn nữa, có tình yêu thương không vậy?"
"Cô có tấm lòng yêu thương như vậy, thế sao cô không nuôi nó đi." Diệp Thanh Hà hỏi vặn lại.
Trong chốc lát khuôn mặt cô gái đỏ bừng, lập tức lấy giăm bông từ trong túi ra, "Buổi sáng đem theo, không biết nó có ăn được không."
"Không được đâu, nhỏ như vậy, ăn sao được."
Diệp Thanh Hà nói: "Chắc phải uống sữa."
Cô gái kia giã giăm bông ra, "Mèo hoang mà, cuộc đời đưa đẩy, có cái ăn vẫn tốt hơn không có gì..." Nói xong cô ta quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Thích tổng, chị nuôi mèo không, hay là chị đem nó về đi, Thích tổng chị dịu dàng như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc rất tốt cho mèo con, mèo con sẽ có một cuộc sống ấm no..."
Thích Nguyên Hàm khá bất ngờ không biết phải làm sao.
Nhiều người nhìn như vậy, cô gái này là đang trói buộc đạo đức.
Nói thật cô không muốn nuôi.
Còn đang suy nghĩ, Diệp Thanh Hà đã đẩy cô ta ra, động tác nàng rất thô lỗ, khiến cho cô gái kia lảo đảo, nhưng động tác nàng ôm thùng giấy lại rất nhẹ nhàng, một tay nàng đỡ thùng giấy, một tay bảo vệ thân thùng, nói: "Mặc dù chị đây không thích động vật cho lắm, nhưng hôm nay tâm trạng chị tốt, xem như chúng ta có duyên với nhau, có muốn về nhà với chị không, bé con."
Tiểu Chu kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Diệp Thanh Hà, chị muốn nuôi hả?"
"Không thì sao, em nghĩ tôi ngắm lâu như vậy để làm gì?" Diệp Thanh Hà nhíu mày, "Cái thùng này có hơi bẩn nha... có thùng nào sạch không?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Trên xe chị có, đợi một lát."
Cô đến nhà xe lấy xe, trong lòng nghĩ thầm, Chu Vĩ Xuyên tốt nhất đừng có xuất hiện, cô muốn lấy chiếc hộp đem cho mèo con, cũng may, số cô đỏ.
Trên xe Thích Nguyên Hàm có vài hộp đựng giầy, cô lấy giầy bên trong ra trước, rồi chạy xe qua.
Diệp Thanh Hà đặt mèo con vào trong hộp, Thích Nguyên Hàm vứt cái thùng rách nát kia đi, Diệp Thanh Hà nói: "Nhìn xem, ngôi nhà giàu sang đến mức nào, đủ cho em khoe mẽ suốt đời, phải biết thoả mãn hiểu chưa."
Mèo con trông rất yếu ớt, Thích Nguyên Hàm không dám động vào, đặt ở ghế sau, Diệp Thanh Hà lên xe ngồi ở phía sau, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lông trên đầu mèo con.
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em chắc chắn muốn nuôi chứ, nếu không chắc, vẫn nên cân nhắc cho kỹ, nuôi nó không phải chuyện gì dễ dàng, phải có trách nhiệm với nó."
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, nói: "Người như em đây, rất cứng đầu, vào giây phút đã khẳng định, sau này chắc chắn sẽ không thay đổi lựa chọn."
Thích Nguyên Hàm chở họ về nhà, Diệp Thanh Hà ôm chiếc hộp, nhìn lên lầu, nói: "Lên ngồi lúc, cùng nhau chăm mèo."
Trên mặt mèo con bụi bặm, đôi mắt như nhỏ lệ, đầu mũi ươn ướt, bộ dạng nhỏ nhoi đáng thương như vậy, đáng yêu đến ngứa ngáy con tim. Thích Nguyên Hàm muốn sờ, cố gắng khống chế rồi hỏi: "Em biết nuôi mèo không?"
Diệp Thanh Hà nói: "Không biết, nhưng có thể thử xem sao."
.
"Ừm, vậy thì tốt, chị còn bận, phải về." Thích Nguyên Hàm quay lại trong xe, lái xe rời đi, trên đường cô nghĩ đến chú mèo kia, trong lòng hoảng hốt khó chịu.
Rõ ràng Diệp Thanh Hà nhặt mèo đi, Thích Nguyên Hàm lại rất hoảng loạn, cô rất không thích nuôi động vật, thậm chí còn sợ.
Ngày trước cũng thế, người khác lướt đến video có mèo, nhìn mèo dễ thương đáng yêu, cô lại hờ hững, hoảng sợ, không thích nó xâm nhập vào thế giới của cô.
Nghĩ kỹ lại.
Hình như có một lý do.
Vào lúc mười tuổi, cô sang nhà hàng xóm chơi, bị chó nhà hàng xóm đuổi cắn. Mấy ngày đó cô cực kỳ sợ chó, tan học còn không dám về nhà một mình.
Ba cô liền dắt một chú chó về, nói sau này con chó nào cắn cô, thì để chú chó nhà cô cắn lại nó.
Ban đầu cô rất sợ nó, sau này chú chó lớn lên, Thích Nguyên Hàm tan học về nó sẽ vẫy đuôi chạy lại, khi Thích Nguyên Hàm đi nó chạy theo tiễn, nó ở bên cô rất lâu.
Cho đến khi nó mười một tuổi, Thích Nguyên Hàm hai mươi hai tuổi.
Bỗng nhiên có một ngày, Thích Nguyên Hàm không tìm thấy nó nữa.
Thích Nguyên Hàm tưởng nó bị bắt trộm, đi xem CCTV kiểm tra hành tung, mới nhìn thấy nó chạy về căn nhà cũ, nó muốn chui vào lỗ chó bên cạnh, nó chui rất lâu, lớp da trước trán bị chà rách, máu nhuộm đỏ bộ lông, từng cụm từng cụm dính vào nhau, trông rất nhếch nhác. Không lâu sau, nó nằm yên ở dưới đất không động đậy nữa.
Người quản lý xem video không hiểu được, không hiểu nó đang làm gì, trong lòng Thích Nguyên Hàm rất khó chịu, cô biết, sau bức tường là tổ của nó, cái tổ đó là Thích Nguyên Hàm và ba cùng làm, chỉ có thể che nắng, trời mưa họ sẽ dắt nó vào nhà, mặc dù rách nát, nhưng đó là nhà của nó.
Nó muốn về nhà, nhưng tuổi đời của nó có hạn, không đợi được nữa.
...
Chu Vĩ Xuyên cũng được xếp vào dạng EQ cao, hắn biết mâu thuẫn giữa hắn và Thích Nguyên Hàm nằm ở đâu, cũng biết khóc sướt mướt nhận lỗi, chỉ khiến Thích Nguyên Hàm càng khó chịu thêm, vì vậy hắn thông minh không nhắc đến, chỉ không ngừng lượn lờ trước mặt Thích Nguyên Hàm.
Phụ nữ mà, ai chẳng mềm lòng, sẽ không giận một người cả đời, họ thường tự nhắc bản thân phải thoải mái, đừng gò ép với quá khứ đã qua.
Rất nhiều người nắm bắt lấy tâm lý này, không bao giờ xem xét lại bản thân, chỉ nghĩ đến việc dỗ dành bạn, dỗ bạn đến quen rồi, cũng không quan tâm bạn có tức giận hay không, dỗ xong rồi, sau này của sau này, vẫn chọc giận bạn như vậy thôi.
Thích Nguyên Hàm tỉnh táo hiểu rõ được vấn đề này.
Cô cho rằng, rộng lượng là đối với bản thân, không phải đối với người khác, cô không bao