Thích Nguyên Hàm đang vuốt ve mèo con.
Diệp Thanh Hà từ trên tầng đi xuống, vừa rồi nói là phải thay quần áo, bây giờ trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu hồng, khuya mỗi cúc áo cuối cùng, phía trên chỉ lấp lửng che đi, nhìn từ trên xuống, một vùng trắng nõn.
Trên cổ nàng lơ lửng một sợi dây chuyền đá quý.
Bạn nhìn nàng, không biết nên nhìn bên trong trước, hay là nhìn bên ngoài trước.
Nàng đi đến khẽ cong eo, giơ cánh tay lên, Thích Nguyên Hàm từ góc nghiêng, nhìn thấy cánh tay nàng khẽ khàng ép xuống, đàn hồi nhẹ nhàng.
Còn vùng xuân sắc kia, lấp ló lộ ra.
Thích Nguyên Hàm nhanh chóng cúi đầu, nhìn chú mèo trong hộp, ra vẻ bình tĩnh, giả vờ như không thấy cái gì cả, cô nói: "Không phải kêu em đến đút sữa sao?"
"Không phải em đang đến đút sao?" Diệp Thanh Hà nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người va vào nhau, Thích Nguyên Hàm trở nên khó xử, ánh mắt cô không biết phải rơi vào đâu, cứ không kiểm soát mà liếc sâu vào bên trong.
Thích Nguyên Hàm buộc miệng: "Nó cũng không bú sữa mẹ."
Diệp Thanh Hà ngồi lên tay vịn sô pha, bắt chéo chân, chiếc áo phồng lên, cổ áo như bông tằm tự khều ra, nói: "... Nó không bú sữa, chị cũng không bú sữa sao?"
Em ấy đang nói cái quỷ gì vậy.
Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, muốn trách mắng nàng, lại nhìn lên khuôn mặt nàng, cảm thấy khuôn mặt vốn diễm lệ kia, bây giờ trở nên yêu nghiệt, Thích Nguyên Hàm theo bản năng muốn cách xa nàng.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy muốn rời đi, Diệp Thanh Hà giữ lấy tay áo cô, rồi kéo cô quay lại, sức lực Diệp Thanh Hà rất mạnh, Thích Nguyên Hàm mà giãy dụa sẽ kéo áo của Diệp Thanh Hà xuống.
Diệp Thanh Hà ngẩng đầu, lông mi cong vút, nàng nói: "Chị nói thẳng với em đi mà, chị nói chị không bú sữa, em sẽ thả tay."
Thích Nguyên Hàm có chút mê man, cái bộ dạng nghiêm túc này, như đòi hỏi cô trả lời một sự thật khách quan, lại như đang tán tỉnh, hỏi cô có muốn bú sữa...
Nói thẳng cho em ấy biết, bất kể là trả lời như thế nào cũng không có khả năng chạy thoát.
Não như ngừng hoạt động, cô nói: "Xin lỗi nhé, chị, chị bú sữa mẹ, nhưng là của mẹ ruột chị, chứ không phải..."
Diệp Thanh Hà ngắt lời, nhỏ nhẹ nói: "Bú sữa của vợ cũng được, không cần vướng mắc quan hệ đến thế."
"...Em thật là."
Không nói được, không nói tiếp được nữa, quá xấu hổ, Thích Nguyên Hà mạnh mẽ lườm Diệp Thanh Hà một cái, Diệp Thanh Hà trượt xuống từ trên tay vịn ghế, nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: "Em hiểu, em hiểu hết."
"Em hiểu cái gì?" Thích Nguyên Hàm thở ra, vẫn muốn rời đi, cô nhận thức được rất nguy hiểm, bây giờ mà không đi, lát nữa không đi được nữa.
"Em đi kéo rèm cửa. Chị đợi đấy." Diệp Thanh Hà xuống khỏi tay vịn ghế, đi kéo rèm cửa, suy nghĩ đầu tiên của Thích Nguyên Hàm chính là chạy, cô cũng làm như vậy rồi, nhưng vừa mới chạy đến lối ra, còn chưa kịp nắm lấy nắm cửa, đã bị Diệp Thanh Hà ôm lấy từ đằng sau, nàng ôm rất đột ngột, hại Thích Nguyên Hàm đập mạnh một cái, trán va vào cửa.
"Shh, đau quá." Thích Nguyên Hàm ôm lấy trán.
"Em xin lỗi, xin lỗi, em thổi cho chị nhé." Diệp Thanh Hà rất đau lòng, như thể rất lo lắng, thổi ra hơi, thổi lay động mái tóc cô.
Sau đó, nàng đùa nghịch sợi tóc rơi trên vai cô, hôn đôi tai cô, Thích Nguyên Hàm đã vùng vẫy, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà không tham lam, chỉ có một mục tiêu, chính là hôn cô, chỉ cần lao theo mục tiêu này, Thích Nguyên Hàm vẫn không phải là đối thủ của nàng, bị nàng một giây đánh gục.
Diệp Thanh Hà ôm eo cô, hôn gáy cô.
Có đoạn tính toán muốn thâm nhập sâu thêm, bị Thích Nguyên Hàm nhấn giữ chặt, khụt khịt ngăn cản nàng: "Còn nghịch loạn nữa thì cút."
"Vâng." Nàng không dây dưa, hôn lên bên mặt của Thích Nguyên Hàm.
Ngón tay của nàng xoa dịu đi cảm xúc loạn nhịp của Thích Nguyên Hàm... Đầu ngón tay tròn trịa, nhẹ nhàng, khi vuốt ve, rất ngứa.
Như không có xương.
Thích Nguyên Hàm tức giận quay đầu, cắn lấy ngón tay đang vuốt ve bên mặt mình, dùng sức, Diệp Thanh Hà shh một tiếng, Thích Nguyên Hàm biết nàng rất đau, nhưng... cô thật sự rất muốn biết, Diệp Thanh Hà có xương hay không.
Với lại phải trừng phạt yêu tinh xấu xa như nàng.
...
Mèo con còn nằm trong tổ đợi đút sữa khẽ kêu, từng tiếng từng tiếng một, đói chết rồi.
Trên sô pha bên cạnh, Diệp Thanh Hà chống tay nằm trên người Thích Nguyên Hàm, cố ý nắn mũi Thích Nguyên Hàm, uy hiếp trêu cô, "Chị uống sữa của em một ngụm, thử xem có ngọt không, em liền đi đút mèo."
Thích Nguyên Hàm không trả lời, Diệp Thanh Hà liền được voi đòi tiên, "Vậy em uống nhé..."
Trên mặt nóng bừng, não bị người ta cướp đi rồi, sao lại như vậy.
Cũng không biết là bao lâu sau, Diệp Thanh Hà bò lên, ngẩng đầu, sáp đến hôn môi Thích Nguyên Hàm, nói: "Thích nhỉ?"
Có lẽ là thấy Thích Nguyên Hàm giận rồi, không để ý đến nàng, cũng biết đường đi dỗ Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị thật sự lãnh đạm tìиɦ ɖu͙ƈ nha..."
Thích Nguyên Hàm càng không vui vẻ gì, cô không biết là Diệp Thanh Hà đang cười nhạo cô, hay là nàng thật sự cảm thấy cô lãnh đạm, Thích Nguyên Hàm cho rằng biểu hiện của cô rất tốt, dù sao thì cô vẫn luôn giữ vững giới hạn, không đáp lại Diệp Thanh Hà.
Cô nào biết, dáng vẻ hiện tại của cô, trong mắt Diệp Thanh Hà là cô con gái nhà lành sống chết phản kháng nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng, khiến cho nàng muốn xấu xa hơn.
Ức hiếp chị gái, thật sự rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Diệp Thanh Hà chống tay, nhìn vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm, rồi cố ý chọc cô, "Chị, chị cũng ức hiếp em đi."
Thích Nguyên Hàm có chút hận nhìn nàng, cánh môi lọt ra ba chữ, "Em đợi đấy..."
Diệp Thanh Hà nói: "Vẫn còn sức nhỉ, vậy em lại..."
"Im miệng." Thích Nguyên Hàm hít sâu, quay người, không muốn nói chuyện với nàng, Diệp Thanh Hà rất dính người, lại sáp đến hôn tai cô.
Thích Nguyên Hàm đẩy nàng ra xa chút, nói: "Đi đút mèo ăn."
Diệp Thanh Hà rất yên tâm để mình cô ở đây, không lo cô chạy, Thích Nguyên Hàm đúng là không chạy được, cô nằm trên sô pha, đưa tay che mắt, cô bị Diệp Thanh Hà hôn mất hết sức, không biết mình nên ở đâu.
Diệp Thanh Hà lên tầng một lúc, rồi xuống ngồi xổm ở bên cạnh đút mèo ăn, nàng luôn miệng dỗ dành nói ngoan nào, khi mèo con uống sữa sẽ nhẹ nhàng kêu.
Thích Nguyên Hàm không tài nào chịu nổi nữa, nhấc người muốn chửi nàng, người vừa khẽ động, đã nhìn thấy chiếc áo màu hồng của Diệp Thanh Hà trượt xuống khuỷu tay.
Cô liền... lại nằm xuống, trở mình.
Không biết là đã qua bao lâu, má của cô ươn ướt, Diệp Thanh Hà quay lại tiếp tục hôn, nàng vừa mới đút cho mèo ăn, trên người lan tràn hương kem của bột sữa dê.
Thích Nguyên Hàm định lạnh lùng trách móc nàng, lời nói đến bên môi, lại biến thành một câu hứ, nói: "Em như vậy giỏi đấy, dạy hư con, nó học theo em sớm muộn gì cũng thành tinh."
"Ừm, ừm ừm... thành tinh không tốt sao?" Diệp Thanh Hà lại bắt đầu rồi.
Thích Nguyên Hàm lên tiếng không bằng ngậm miệng, cô giả vờ ngủ, mặc kệ Diệp Thanh Hà nghịch loạn trên người cô, nằm bò trên người cô tiếp tục ăn sữa, giây lát lơ là cô đã thật sự ngủ quên.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, vừa rồi mặt bị chìm vào trong gối, rất khó chịu, ngột ngạt khó thở, cái cảm giác không nói nên lời, chạy dọc cơ thể, rất nóng.
Khi Thích Nguyên Hàm tỉnh lại, mới nhận ra khuôn mặt mình vùi vào sô pha, cô khẽ tựa người ra sau, trong cảm giác dư âm tìm kiếm sự chân thực.
Ban đầu cứ ngỡ là mộng, là cô ngủ mơ giấc mộng nóng bỏng cả một buổi chiều, Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại.
Cho đến khi cô sờ đến cái đầu bù xù, Thích Nguyên Hàm lại cúi đầu mới nhìn thấy Diệp Thanh Hà, áo Diệp Thanh Hà cởi nửa, cong một chân gác lên người cô, ngón tay đặt lên eo cô, nằm bò trên người cô ngủ.
Chiếc sô pha vốn dĩ rất rộng, hai người chen chúc ở đây, nóng bức đến người đổ đầy mồ hôi, Thích Nguyên Hàm bò dậy, mất đi dáng vẻ thướt tha yểu điệu hôm qua, xoa xoa đầu, thật sự rất hỗn loạn...
Cô nhặt quần áo lên, lúc cầm lấy túi xách, nhìn thấy mèo con trong hộp đã dậy, cô ép ngón tay lên môi, khẽ khàng suỵt một tiếng.
...
Thứ hai, Thích Nguyên Hàm ăn mặc chỉnh tề, mặc vest, đến công ty sớm, lấy tài liệu xong lập tức đến phòng làm việc của chủ tịch báo cáo công việc.
Hiện tại ngày nào ông cụ cũng đến phòng chủ tịch ngồi một lúc, Thích Nguyên Hàm đến báo cáo công việc, cũng là báo cáo với ông cụ.
Thích Nguyên Hàm đều nói về chuyện nhà phương Tây, năng lực làm việc của cô mạnh, ông cụ ngồi nghe gật đầu như giã tỏi, nói xong, ông cụ liền nhìn thư ký Dương ở bên cạnh cô.
Ông cụ khá tin cậy anh ta, nói: "Nguyên Hàm làm khá tốt nhỉ, chắc chắn thường ngày rất chăm chỉ nỗ lực, không ai cản trở nó chứ?"
Thư ký Dương nói với ông cụ: "Thích tổng rất tích cực làm việc, một lòng đặt vào công việc, nhưng cả bộ phận đều rất mất tập trung..."
Anh ta nói lấp lửng, vẻ mặt của ông cụ bắt đầu không vui, cụ ta ghét nhất là chuyện nhân viên lười nhác, nói: "Nếu như ai cũng trì trệ, thì đuổi việc hết, việc gì cũng trông đến tay tổng giám đốc Thích hả? Nguyên Hàm, tính cách con không thể quá mềm mỏng."
Thích Nguyên Hàm mím đôi môi, không chen lời, ngón tay siết chặt thêm chút.
Thư ký Dương như mách lẻo nói: "Cái cô thư ký kia, chắc mới chuyển chính thức, ngoài việc rót cà phê hình như không biết việc gì khác... còn có cả Diệp Thanh Hà mới chuyển từ bộ phận thiết kế đến, con thấy mấy lần cô ấy đều không coi ai ra gì, ngồi thẳng lên bàn làm việc của giám đốc..."
Ông cụ nhíu mày, lẩm bẩm, "Thế này còn ra thể thống gì nữa, Nguyên Hàm, không ai nhắc nhở cô ta sao."
Thích Nguyên Hàm còn chưa lên tiếng, thư ký Dương đã chen lời, "Chẳng thấy ai nhắc nhở bọn họ, mọi người đều im lặng không nói gì, tính cách Thích tổng quá dịu dàng, cứ để bị ức hiếp."
Ông cụ thở dài, nói: "Nguyên Hàm, cháu phải cứng rắn vào, đừng để đám người kia ức hiếp cháu." Lại nói: "Diệp Thanh Hà, không có gia cảnh gì cả, lừa tiền đấy, không có gì phải sợ."
Thích Nguyên Hàm nâng cằm, nói: "Cháu biết rồi, cháu sẽ chỉnh đốn lại cho thật tốt." Cô nói rồi, quay đầu nhìn thư ký Dương cười, "Phiền anh quá, không ngờ anh còn nhớ mấy chuyện vặt vãnh này, còn đặc biệt đến đây nói với ông."
"Là chuyện tôi nên làm."
Thư ký Dương cười, nhưng khi nhìn vào ánh mắt chứa ý cười của Thích Nguyên Hàm, hoảng hốt trong giây lát, nhưng anh ta còn chưa kịp quan sát kỹ, Thích Nguyên Hàm đã quay mặt đi.
Lúc về văn phòng làm việc, nhân viên đa phần đã đến đủ, Diệp Thanh Hà cũng đã đến, nàng ngồi trên ghế, tay đỡ lấy đầu, cau chặt mày, trông vẻ như không được khỏe.
Thích Nguyên Hàm đi lướt qua người nàng, bất giác bước chậm vài bước, trong bộ có người quan tâm đến Diệp Thanh Hà, hỏi: "Diệp Thanh Hà, có phải cô thấy khó chịu ở đâu không?"
Diệp Thanh Hà khẽ cúi đầu, "Đau ngực."
Nàng nói rất mảnh mai yếu ớt, giống như Tây Thi, ngón tay bịt lồng ngực đau đớn khó chịu, Tiểu Chu bên cạnh dịch ghế sang, nhỏ giọng hỏi Diệp Thanh Hà, " Có phải chị đến ngày đèn đỏ rồi không, nếu như mấy ngày trước khi đến bắt đầu đau, có lẽ là chứng căng tức ngực..."
(*Tây Thi, còn gọi là Tây Tử, là một đại mỹ nhân trứ danh thời kì Xuân Thu, đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc.)
"..." Thích Nguyên Hàm không nghe nữa, cô cắn môi dưới, đẩy cửa phòng làm việc, sau đó hạ hết cửa sổ xuống.
Trong phòng tối hơn, Thích Nguyên Hàm không quan tâm cho lắm, cô cũng không dám bật đèn sáng lên, túm lấy áo liếc vào bên trong một cái.
Nhíu mày.
Hai ngày nay cô khá đau.
Hiện tại cô có hơi không phân biệt được, là do Diệp Thanh Hà cắn, hay là chứng căng tức ngực...
Nếu như đến bệnh viện khám, vậy bác sĩ có nhìn ra là bị người khác cắn đến... thôi bỏ đi, nếu như đi rồi thì sau này cô không còn mặt mũi nào.
Làm động tác như thế này rất xấu hổ, nhìn xong, Thích Nguyên Hàm lập tức kéo áo xuống, cô dựa vào ghế nghỉ ngơi cho thoải mái một lúc, sự sôi sụp vẫn chưa dập tắt, cô lại đi rửa mặt.
Một lúc sau, thư ký Dương đến đưa danh sách, đều là những người sau này họ phải mời, làm xong bản kế hoạch, thì phải qua lại các mối quan hệ cho dự án nhà phương Tây.
Thích Nguyên Hàm cầm lấy xem qua, hỏi: "Những người này đã thẩm tra đối chiếu hết chưa, trong danh sách này một người cũng không thể kém cỏi, nếu như lòi ra người nào thì tính sổ lên đầu anh."
"Chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ không sơ sót." Thư ký Dương cười nói: "Vậy tôi sắp xếp khách sạn, tối mai sẽ đi, chị thấy thế nào?"
Thích Nguyên Hàm gập danh sách