Thích Nguyên Hàm bị Diệp Thanh Hà dụ dỗ đến nhà nàng.
Tại sao lại nói dụ dỗ.
Thích Nguyên Hàm vốn không hứng, nhưng mà Diệp Thanh Hà luôn nói "mèo mèo" thay vì "mèo con", giọng nói nhẹ nhàng vuốt ve tai Thích Nguyên Hàm, dụ dỗ trái tim cô.
Khi đi, Thích Nguyên Hàm không muốn lái xe, nên ngồi xe của Diệp Thanh Hà, cô quay đầu nhìn ngoài cửa kính, liếc thấy túi nilon đặt ở ghế bên cạnh, bên trong là một ít đồ ăn cho mèo.
Cô hỏi: "Hiện tại nó có thể ăn sao?"
"Được chứ, nhưng mà ăn ít." Diệp Thanh Hà liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: "Đó là bột sữa dê, chủ tiệm thú cưng nói, chỉ khi mèo con mọc răng rồi mới được cai sữa..."
Thích Nguyên Hàm xách túi lên nhìn, bên trong còn có những đồ chơi nhỏ, lại hỏi: "Mèo sơ sinh biết chơi đồ chơi sao, nó mềm như vậy."
Diệp Thanh Hà nói: "Em không nhịn được, mèo mèo nhỏ dễ thương quá, không nhịn được tung tiền vì nó."
Thích Nguyên Hàm nói: "Khả năng tự kiềm chế của em rất kém."
Diệp Thanh Hà không nói nữa, lái xe một lúc, xe sắp chạy đến nơi nàng ở, nàng nói: "Hiện tại em xem như là tạm ổn rồi, rất có thể nhịn rồi."
Thích Nguyên Hàm giúp xách túi ở ghế sau lên, hai người cùng nhau lên tầng, bắt gặp hàng xóm của Diệp Thanh Hà, trông ngang tuổi với Diệp Thanh Hà.
Cô gái mặc yếm, rất trẻ trung đầy sức sống, cười chào Diệp Thanh Hà, hỏi: "Wow, bạn đi mua thức ăn cho mèo sao, mình có thể đến nhà bạn xem mèo không?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói: "Không được, hôm nay có việc bận."
Cô gái tiếc nuối thở dài, ánh mắt lại rơi vào người Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Chị gái này là?"
Thích Nguyên Hàm muốn tự giới thiệu bản thân, nói là cấp trên của Diệp Thanh Hà đến thăm mèo, Diệp Thanh Hà đã cười nói: "Chị ấy là mẹ của mèo con."
Cô gái khựng lại giây lát, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người Thích Nguyên Hàm, hai tay thọc vào túi quần, nói: "Hoá ra mèo con là của chị à."
Thích Nguyên Hàm nói Không phải, rồi nói: "Là hai chúng tôi nhặt được nó."
Cửa thang máy mở ra, Thích Nguyên Hàm đi theo Diệp Thanh Hà ra khỏi thang máy, lúc nàng mở cửa, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng một câu, "Cô gái kia là bạn của em sao?"
"Không phải, chỉ là một người hàng xóm bình thường." Diệp Thanh Hà đẩy cửa ra, Thích Nguyên Hàm nghi hoặc nói: "Cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi, rất quen mặt."
"Chị mà nói thế là em ghen đấy." Diệp Thanh Hà mím môi nhìn Thích Nguyên Hàm, nồng nặc mùi vị không hài lòng, Thích Nguyên Hàm có thể ngửi thấy mùi dấm hơi chua chua, Diệp Thanh Hà nói: "Sao phải để tâm với người khác đến như vậy?"
Thích Nguyên Hàm đi vào nhà nàng, trong nhà chỉ kéo rèm cửa đến nửa, còn một nửa tối om, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Mèo ở đâu?"
Diệp Thanh Hà bật đèn lên.
Mèo đặt ở trong góc tường, ở đó tối hơn chút, nó vẫn ở trong cái hộp giầy lần trước, như một quả bóng nhỏ nhoi, không nhìn ra lớn hơn trước được bao nhiêu.
Đột ngột, nó cựa quậy, doạ Thích Nguyên Hàm một trận, Thích Nguyên Hàm hét Diệp Thanh Hà, "Em xem nè, nó tỉnh rồi."
Diệp Thanh Hà lên tầng hai, trả lời một câu, "Đúng chứ, lúc trước em về nhà nó đều ngủ."
Mèo con cựa quậy đôi chân, hình như muốn trở mình, Thích Nguyên Hàm giúp nó một tay, mèo con trở mình xong, ánh mắt ươn ướt nhìn Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm không biết cách chăm sóc động vật sơ sinh cho lắm, có hơi không biết phải làm sao, nhịp tim cô tăng nhanh, có chút vui sướng, cảm thấy tiếp xúc với động vật nhỏ cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng.
Cô lại gọi Diệp Thanh Hà, "Có phải nó đói rồi không?"
Diệp Thanh Hà không trả lời cô.
Thích Nguyên Hàm chỉ có thể ngồi xổm ở bên cạnh nhìn.
Mặc dù ngày trước cô từng nuôi chó, nhưng đa phần đều có ba ở bên, đút sữa này, tiêm này, cắt lông, sau đó một mình cô chăm sóc, nghĩ đến việc phải thu dọn đủ chỗ, rất không dễ dàng.
Một lúc sau, Diệp Thanh Hà xách một cái túi đến, nói: "Trên baidu nói mèo nhỏ không thể uống sữa bò, uống sữa dê tốt hơn."
(*Baidu: 百度 : là một công cụ tra cứu do Công ty hữu hạn kỹ thuật mạng trực tuyến Bách Độ thiết kế vào năm 2014. Như kiểu là bên mình search google, còn bên Trung search baidu.)
"Nó còn nhỏ quá, không thể cho ăn qua loa được." Thích Nguyên Hàm cũng từng search, mèo to bằng vậy vẫn chưa biết tự ăn, phải đút cho nó.
Diệp Thanh Hà lấy bình sữa từ trong túi ra, rất nhỏ, Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn nàng, Diệp Thanh Hà nói: "Dùng cái này đút."
Nàng đeo gang tay, rồi nàng xách mèo con lên, mèo con cuộn tròn, rất hoang mang lo sợ, khi nhìn Thích Nguyên Hàm, như thể đang cầu xin cô giúp đỡ.
Thích Nguyên Hàm mềm lòng, nói: "Em cẩn thận chút."
Diệp Thanh Hà nói: "Cẩn thận lắm rồi, một lát là xong."
Nàng lắc nhẹ bình sữa trong tay, ý muốn để Thích Nguyên Hàm cầm, Thích Nguyên Hàm nhận lấy, hai tay Diệp Thanh Hà nâng mèo, hếch nhẹ cằm nói: "Ra sô pha."
Thích Nguyên Hàm theo sau nàng, nhìn bình sữa trong tay, bình sữa cũng nhỏ quá đi, chỉ bằng hai ngón tay của cô.
Diệp Thanh Hà đặt mèo con lên đầu gối, để nó nằm sấp xuống, Thích Nguyên Hàm đưa bình sữa cho nàng, Diệp Thanh Hà không trực tiếp đút vào, mà bóp núm sữa, nhỏ hai giọt lên miệng nó.
Vài giây sau, mèo con thè lưỡi liếm, Diệp Thanh Hà mới bắt đầu đút sữa. Lúc trước Thích Nguyên Hàm luôn cho rằng, Diệp Thanh Hà thuộc kiểu người nóng tính, làm việc gì cũng không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn nàng dịu dàng chăm sóc mèo con, Thích Nguyên Hàm cảm thấy mình phiến diện, ấn tượng của mình về nàng quá cứng nhắc.
Diệp Thanh Hà bỏ núm sữa vào miệng mèo con, mèo con bắt đầu tự mình hút sữa, Diệp Thanh Hà nhỏ giọng nói: "Lát nữa để mẹ con đút cho con nhé, con phải ngoan ngoãn uống sữa."
Nàng nói xong, liền nhìn Thích Nguyên Hàm, chớp chớp mắt, dường như đang nói Thích Nguyên Hàm chính là mẹ của mèo.
Thích Nguyên Hàm khó hiểu hỏi: "Chị trở thành mẹ của nó lúc nào thế?"
"Chị không phải sao, a, mèo mèo luôn tưởng rằng chị là mẹ của nó, ngày ngày đợi chị xuất hiện, chị nói như vậy nó đau lòng lắm đó."
Thích Nguyên Hàm cười, "Diệp Thanh Hà, em có phải từ mèo biến thành không, thành tinh rồi, thế nên mới hiểu mèo nói gì hả?"
"Đúng vậy đó." Diệp Thanh Hà gật đầu đáp lời, "Mỗi đêm mười hai giờ, em sẽ đột ngột biến thành mèo, là bộ dáng có tai mèo đó."
"... Thật hả?" Thích Nguyên Hàm híp mắt, quan sát nàng, nhìn mái tóc của Diệp Thanh Hà, màu nâu lạnh, cùng với làn da trắng nõn và đôi môi đỏ mọng của nàng, nếu như là từ mèo biến thành, mỗi đêm mười hai giờ, ánh trăng rơi lên bờ vai nàng, đẹp đến nỗi... thôi bỏ đi. Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhìn mèo con, chạm khẽ vào tai nó.
Diệp Thanh Hà khép hờ mi, tiếp tục trêu cô: "Vậy chị nghĩ với sắc đẹp của em, em sẽ là loài mèo nào?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Em tập trung đút sữa đi."
"A? Ồ..." Diệp Thanh Hà còn tưởng cô đang nói chuyện mang màu sắc kia, khẽ ngây người.
Mèo con còn chưa no, vẫn đang thè lưỡi, cái móng vuốt nhỏ muốn ôm lấy bình sữa, Diệp Thanh Hà lại đút cho nó, nói: "Mẹ hung dữ quá đi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Chị không phải mẹ nó."
Diệp Thanh Hà liền hic một tiếng, giọng điệu đáng thương, lại mang theo chút dỗ dành, nói: "Mèo mèo nói nó đau lòng quá đi đau lòng quá đi à~"
"Xì."
Hình như thật sự thành tinh rồi, còn có thể nghe hiểu mèo con nói gì.
Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị muốn đút thử không?"
Nó quá nhỏ quá yếu đuối, Thích Nguyên Hàm không dám, nhưng mà thực ra, cô rất muốn đút thử xem, liền nói: "Em đút là được rồi, cứ nhất định là chị đút để làm gì."
Diệp Thanh Hà nói: "Chị là mẹ mà."
"..."
Thích Nguyên Hàm bó tay rồi, hỏi nàng: "Chị là mẹ thế em là gì?"
Diệp Thanh Hà nói: "Mommy của nó."
Thôi bỏ đi, giằng co cái này với nàng cũng không có tác dụng. Thích Nguyên Hàm nói không lại nàng, liền đi ngắm mèo, ngón tay đưa lại gần, nói: "Vậy chị thử xem..."
Diệp Thanh Hà buông ngón tay, Thích Nguyên Hàm nắm lấy bình sữa nhỏ nhoi, mèo con nhắm mắt uống, không để ý đến việc đổi người.
Thích Nguyên Hàm khom người bên sô pha, mèo con ham ăn, rất nhanh đã uống hết phần còn lại, cô lấy bình sữa đi, mèo con mở mắt ra nhìn.
Thích Nguyên Hàm nói: "Có phải chưa no không."
"Không nên đút nhiều, đủ lượng là được rồi." Diệp Thanh Hà dùng khăn giấy mềm lau miệng cho nó.
Thích Nguyên Hàm cầm bình sữa lên, nhìn mèo con nhắm mắt lại, rất khó hình dung ra dáng vẻ của nó, dễ thương, ngái ngủ, muốn ngủ nhưng rất ham ăn, rất trông mong được húp thêm miếng sữa.
"Em để nó vào cho nó ngủ đi." Thích Nguyên Hàm nói.
Diệp Thanh Hà đứng dậy, động tác nhẹ nhàng, nàng đặt mèo con về lại trong hộp, lấy một cái lót đệm mềm mại đặt bên dưới, trông như đang chăm sóc em bé.
Cảm giác này quá lạ lẫm.
Chắc chắn là do câu nói "mẹ" kia của Diệp Thanh Hà hại.
Thích Nguyên Hàm rửa sạch bình sữa, sau đó đưa cho Diệp Thanh Hà, cúi đầu nhìn mèo con, có lẽ là do đổi tổ mới, nhìn nó ngốc ngốc, không phân biệt được phương hướng, đầu óc choáng váng.
Dáng vẻ quá dễ thương.
Thích Nguyên Hàm cũng ngồi xổm xuống cùng ngắm, ngắm được lúc, khuỷu tay cô đẩy Diệp Thanh Hà một cái, nói: "Em đừng có nhìn chằm chằm nó, nó sợ đấy."
Diệp Thanh Hà nói: "Không phải chị cũng đang nhìn sao."
Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy chị không nhìn nữa."
"Ừm."
Lại vài phút sau, hai người họ vẫn không đứng lên, mèo con nằm bò trong tổ đã ngủ rồi, khò khè, lông ở trên má bị thổi lung lay.
Thích Nguyên Hàm lắc lư cổ, nói: "Được rồi, đã ngắm đủ, chị phải về thôi."
"Nhưng mà, đêm đến nó không thấy mẹ thì phải làm sao?" Diệp Thanh Hà kéo tay áo Thích Nguyên Hàm, "Ở lại nhé."
Thích Nguyên Hàm liền bối rối, "Thế lúc trước em làm sao?"
"Haizz, một mình một căn phòng trống rất đau khổ." Diệp Thanh Hà ôm chiếc hộp, vẻ mặt đau thương, nói: "Một trời đáng thương, tụi em mẹ goá con côi..."
Mẹ goá con côi...
"Được rồi, đừng diễn nữa..." Thích Nguyên Hàm bất lực nói: "Ngày mai cùng em đi bệnh viện thú y, xong việc chị phải quay về."
"Được luôn." Diệp Thanh Hà ôm chiếc hộp lên tầng, nói là phải để nó trong phòng ngủ, đêm đen vạn vật tĩnh mịch, mình nó ở phòng khách rất cô đơn, đã có cả mẹ và mommy ở đây, thì phải để nó cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Nàng thật sự diễn đến nghiện rồi.
Kỳ thật, Thích Nguyên Hàm cũng không muốn về.
Ngày trước cô còn chịu đựng được Chu Vĩ Xuyên, bây giờ ngày càng nóng nảy, không còn kiên nhẫn nổi với hắn, thật sự phiền lắm rồi.
Cô cảm thấy bản thân còn chần chừ, đáng lẽ phải tăng nhanh tiến độ, sớm đoạt lấy thứ mình muốn.
Cực kỳ vội, vội đến khó chịu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy chú mèo này, cô nhớ đến cún con của cô.
Đã quá nhiều năm, cô không nhớ về quá khứ, không chạm vào nữa, nhưng một khi nhớ đến, đau như dao cắt, có thể đau đến chết đi sống lại.
Thích Nguyên Hàm hoà hoãn lại, Diệp Thanh Hà từ trên tầng đi xuống, nàng cầm một bộ quần áo, nói: "Quần áo sạch sẽ, chị đi tắm trước đi, em đi nấu cơm."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, ôm lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Diệp Thanh Hà chuẩn bị quần áo rất đầy đủ, từ trong ra ngoài, dường như đã giặt một lần, vẫn còn vương mùi hương nước xả, cô cầm lên ngửi thử, hương hoa nhài.
Tắm xong, Thích Nguyên Hàm mặc quần áo rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Thanh Hà đang nấu ăn trong bếp, ngửi mùi rất thơm, chắc là đang nấu cá diếc kho.
Nàng quả thật là một chú mèo thành tinh, thích ăn cá.
Bố cục nhà Diệp Thanh Hà rất đẹp, nhưng mà không có gì chơi. Sách ở trên giá nhiều hơn trước, có một tầng chỉ để sách thể loại kiến trúc, cô lấy một quyển mở ra xem, phát hiện ra bên trong được đánh dấu rất nhiều.
Chữ của Diệp Thanh Hà có hơi ẩu, nhìn từng chữ thì không đến nỗi, nhưng liên tiếp dính với nhau thì đúng là mèo cào chó cấu, chắc chỉ có mình nàng đọc hiểu.
Thích Nguyên Hàm đọc được lúc, Diệp Thanh Hà ở bên dưới đã gọi, "Ăn cơm nào."
Thích Nguyên Hàm để sách về chỗ cũ, xuống tầng.
Trên bàn bày hai món, cá diếc kho, với một đĩa trứng xào cà chua, món ăn thường dân, Thích Nguyên Hàm rửa tay, giúp nàng rút nồi cơm điện.
Diệp Thanh Hà hỏi cô: "Chị biết nấu ăn không?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Không biết, chị rất lười, không biết nấu cơm."
Diệp Thanh Hà cười, "Thế thì tốt quá, chúng ta bù đắp lẫn nhau."
Đêm xuống Thích Nguyên Hàm vẫn đến phòng cũ ngủ, trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, ga giường trải gọn gàng, chiếc chăn tằm