Nghe xong tin tức, ông cụ rất lo lắng, lo đến nỗi phải ăn ngay viên thuốc, cụ ta đã đến tuổi này, vẫn không chấp nhận mình đã già, luôn cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, nhưng hiện tại không được, cụ ta chỉ cần hơi tức giận, cơ thể liền không chịu nổi, cụ ta nghiêm nghị nói: "Gọi điện cho Chu Vĩ Xuyên, bảo nó đi chuộc người!"
Trợ lý liền nói: "Thiếu gia Vĩ Xuyên cũng đi họp mở thầu rồi, hay là phái người khác đi, bà hai cũng đã dặn dò, bảo thiếu gia Vĩ Xuyên tạm thời đừng đến đó."
Ông cụ thở hổn hển, "Bảo, bảo cái Tiểu Cố kia đi, rồi gọi điện cho Nguyên Hàm... Thôi bỏ, đừng gọi cho nó nữa."
Cụ ta cầm gậy mạnh mẽ đập xuống đất, cụ ta có dự cảm, dự cảm rất mãnh liệt, có người đang đối đầu với nhà họ Chu bọn họ, với lại người đến không có ý tốt.
Đấy là nhà phương Tây cụ ta đã nhắm tới cả một đời, nếu như cúi đầu nhường cho người khác, đời này cụ ta chết không nhắm mắt, không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên.
Ông cụ đứng lên, nói: "Đã bắt đầu họp mở thầu chưa?"
"Đã mở được nửa tiếng rồi, cụ yên tâm, hồ sơ dự thầu đã yên ổn nộp lên, là đại thiếu gia dẫn đội." Quản gia an ủi cụ ta.
"... Cậu đi chuẩn bị xe, tôi đến họp mở thầu trông trừng." Ông cụ bình tĩnh lại, không quan tâm đến con trai con dâu gì sất nữa, chúng nó làm sao quan trọng bằng dự án, bỏ lỡ dự án chính là bỏ lỡ thật sự.
Cụ ta căn dặn một lần, "Tìm hiểu xem Khương Lâm Nguyệt lấy điện thoại của ai, nó không phải là người tùy tiện lấy điện thoại của người khác."
"Vâng ạ, con đi hỏi liền."
Thật ra, trong lòng ông cụ hướng tới một người, luôn không dám đoán ra.
Trên đường cụ ta lo khủng khiếp, thở dài mấy hơi.
Chạy xe nửa tiếng đồng hồ, ông cụ nhận được tin tức, là Thích Nguyên Hàm chạy đến đồn cảnh sát kiện, còn có cả đoạn ghi âm.
Thích Nguyên Hàm không chỉ kiện Khương Lâm Nguyệt lấy điện thoại uy hiếp cô, còn kiện Khương Lâm Nguyệt xâm phạm an ninh tài sản, nói Khương Lâm Nguyệt muốn phá nhà ba cô, cô cắn chết Khương Lâm Nguyệt.
Quản gia nói: "Haizz, lúc đó đã nói, ép Nguyên Hàm như vậy, nó sẽ không chịu nổi, chúng ta cũng nhìn cháu nó lớn lên từng ngày, đời quá khổ sở, mẹ nó sinh ra nó liền qua đời, ba nó lại giở giở điên điên. Sau đó ba cũng mất rồi, cưới thiếu gia Vĩ Xuyên, thiếu gia Vĩ Xuyên không trân trọng, bà hai cũng không xem nó là người, haizz..."
Vạch rõ cuộc đời của Thích Nguyên Hàm ra xem, Thích Nguyên Hàm thật sự rất tội nghiệp, người nghe đều sẽ thương xót cô, nhưng nói thẳng ra, nỗi đau thật sự của cô, bi kịch thật sự của cô không phải là từ nhà họ Chu mà ra sao?
Quản gia làm việc ở nhà họ Chu đã được nửa đời, người nhà họ Chu là dạng người như thế nào, trong lòng chú ta rõ như gương, lúc không nhắc đến lợi ích, đều là những người rất tốt, ông cụ hiền từ, con cháu đều là những thanh niên tuấn tú tài giỏi.
Nhưng khi nhắc đến lợi ích, cả cái nhà này tâm địa đen tối, bán đứng lương tâm, chú ta nhớ rõ ràng, lúc đó ba của Thích Nguyên Hàm Thích Thiệu Lâm như gửi gắm, bảo ông cụ niệm tình những sự giúp đỡ của nhà họ Thích thời trẻ, mà chăm sóc Thích Nguyên Hàm thật tốt, không cầu chăm sóc bao nhiêu, chỉ mong trước khi trưởng thành Thích Nguyên Hàm không phải lo ăn lo mặc, không ai bắt nạt cô, khỏe mạnh mà lớn lên.
Ai ngờ, Thích Thiệu Lâm vừa nhắm mắt, thi thể còn chưa kịp lạnh, ngày hôm đó đứa bé mười mấy tuổi Thích Nguyên Hàm khóc đến chết đi sống lại, ông cụ còn nhẫn tâm nuốt trộm ba căn nhà của Thích Thiệu Lâm, một xu cũng không đưa cho Thích Nguyên Hàm.
Con người làm sao có thể sống không màng lợi ích, mồm miệng dỗ dành, nói miệng bảo vệ cho, có tác dụng gì, Thích Nguyên Hàm vẫn bị ức hiếp sắp chết.
Tầm tuổi này đều đã làm cha làm mẹ, chú ta tưởng tượng mình vào hoàn cảnh đó, ai dám đối xử với con gái chú ta như vậy, chú ta chắc chắn sẽ gϊếŧ chết cả cái nhà này.
Nếu như chuyện này là do Thích Nguyên Hàm làm, từ tận đáy lòng chú ta kính phục dũng khí của bé gái này, nằm gai nếm mật, giấu tài nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng báo thù được cho bản thân.
Trước mặt ông cụ chú ta không dám nói như vậy, ông cụ cứ thở dài, nói hy vọng Thích Nguyên Hàm đừng làm mấy chuyện ngu ngốc, sau này vẫn là người một nhà, cụ ta xem Thích Nguyên Hàm như người thân, sau này có thứ để lại cho Thích Nguyên Hàm.
Kêu khổ thấu trời suốt đoạn đường, cuối cùng cũng đến họp mở thầu.
Sốt ruột đợi thêm mấy tiếng, trời cũng gần tối.
Người từ bên trong đi ra đều lắc đầu, vẻ mặt không vui, còn có vài người, vẻ mặt u ám như mây đen nghịt trời. Ông cụ nhìn thấy người quen, hạ cửa kính xe xuống chuẩn bị chào hỏi, người ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn đi luôn.
Lòng ông cụ nặng trĩu, thầm nghĩ không hay rồi, lúc này liền thấy một người phụ nữ mặc bộ váy công sở màu trắng đi ra, người phụ nữ này có khuôn mặt cá tính, từ cách ăn mặc có thể đoán ra là người phụ trách của công ty nào đó.
Người phụ nữ có mái tóc xoăn nửa, đôi môi đỏ rực, một bên tóc vuốt hết ra sau tai, cầm lấy tài liệu, trông cực kỳ rạng rỡ, dường như rất quyết tâm giành chiến thắng.
"Đây là ở công ty nào?" Ông cụ hỏi.
Thư ký cũng không biết, liền nói: "Công ty nhỏ không đáng để nhắc tới, không so sánh được với công ty của chúng ta."
"Ngu!"
Đừng nhìn mấy công ty tiền tài sung túc, nhưng công ty họ chỉ có hơn mười năm lịch sử, có một số người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ngắn ngủi mười năm đã trở thành nhà giàu nhất.
Ngành bất động sản này, chịu được thì sẽ lãi kếch xù, chịu được thì sẽ có được thời cơ.
Ông cụ đang suy nghĩ, thì thấy hai đứa con trai của mình đã quay lại, trước mặt người khác bọn họ rất bình tĩnh, khi không có người, vừa mới lên xe nhìn thấy ông cụ liền lo sợ, ỉu xìu ủ rũ nói: "Ba, hết rồi, hồ sơ dự thầu của chúng ta có vấn đề lớn, hồ sơ dự thầu của mấy công ty khác hoàn toàn trùng khớp với công ty của chúng ta."
Nghe thấy mấy từ này, ông cụ cảm thấy trước mắt mình một màu đen ngòm.
"Ba, ba, ba không sao chứ..."
...
Cả ngày Thích Nguyên Hàm ở cục cảnh sát để phối hợp với cảnh sát.
Bên cảnh sát rất bối rối, bởi vì Thích Nguyên Hàm cầm bằng chứng đến báo án, nói Khương Lâm Nguyệt trộm điện thoại, lại nói Khương Lập Nguyệt muốn phá nhà của ba cô.
Hiện tại đất nước đang quét sạch tội phạm toàn quốc, chuyện Khương Lâm Nguyệt làm không phải là chuyện nhỏ, bọn họ nhanh chóng xử lý theo pháp luật, gọi người nhà Khương Lâm Nguyệt đến, bây giờ mới phát hiện ra...
Cư nhiên là người một nhà, người trộm điện thoại lại là mẹ chồng?
Khương Lâm Nguyệt cũng không ngu, bà ta nghiến chặt răng nói đây là chuyện riêng nhà mình, nói: "Tôi chỉ lấy điện thoại nó xem, sao lại bảo là trộm."
Cảnh sát liền nói: "Vậy bà phá nhà người ta là thật hay giả?"
Khương Lâm Nguyệt lắc đầu, "Đương nhiên là giả rồi, tôi chỉ đùa cho vui, làm sao tôi có thể phá nhà chúng nó, cậu biết mảnh đất đó quý giá bao nhiêu không, với lại, căn nhà kia đã không còn là nhà của nó, là của bố chồng tôi, phá nhà của mình thì sao?"
Bà ta ăn nói hùng hồn, logic rõ ràng, ra vẻ không hề sợ sệt, bà ta nói xong lấy cánh tay thục Chu Văn Bá, để Chu Văn Bá nói giúp bà ta.
Chu Văn Bá bực bội, ông ta bị ngăn đến họp mở thầu, bây giờ không chừng anh cả Chu đã đến họp mở thầu, lại làm ăn không công cho người ta, lúc này ông ta vội sắp chết, thúc giục: "Có thể nhanh hơn chút được không, tôi đang gấp, nếu như không nộp tiền bảo lãnh được, tôi gọi luật sư đến ngay lập tức."
Khương Lâm Nguyệt nổi giận, "Ông có ý gì, ông cũng cho rằng là tôi ăn trộm? Tôi làm như vậy không phải là vì các người sao?"
Chu Văn Bá là một loại người điển hình, không quan tâm đến vợ mình có chuyện gì, ông ta vẫn có thể cao cao tại thượng, nói: "Nếu như bà không trộm, thì bà nhanh giải thích đi, nói rõ ra, không thì tôi cứ phải ngồi đây với bà."
Hai vợ chồng vốn đã bằng mặt không bằng lòng, suýt nữa cãi nhau, Khương Lâm Nguyệt biết không thể dựa dẫm vào ông ta được, nuốt cục tức, bình tĩnh lại giải thích với cảnh sát.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chuyện này bà ấy không nói rõ ra, bà ấy chính là kẻ trộm."
"Cái này tôi nhặt được..." Khương Lâm Nguyệt khựng lại, nói tiếp: "Là con trai tôi nhặt được, con trai tôi là chồng của nó, không tính là ăn cắp, giữa vợ chồng với nhau làm gì có chuyện ăn trộm? Là điện thoại của nó hỏng rồi, tôi cầm đi sửa hộ, quên đưa lại cho nó mà thôi!"
Thích Nguyên Hàm nhàn nhã hỏi: "Vậy chính là con trai bà ấy trộm, hai mẹ con bắt tay với nhau, anh cảnh sát, hay là gọi luôn cả con trai bà ấy đến đây hỏi đi."
"Thích Nguyên Hàm! Cô lại muốn tính toán cái gì?" Trước đó Khương Lâm Nguyệt vốn đã sắp xếp Chu Vĩ Xuyên đến họp mở thầu ngay lập tức, lúc này dẫn nó quay lại, vậy bên họp mở thầu sẽ khó khăn, nhà họ Chu bọn họ sẽ gặp đại họa.
Rõ ràng là chuyện vài câu có thể giải quyết, Khương Lâm Nguyệt sống chết không chịu nói rõ, cứ lề mề đến hiện tại, chính là vì kéo dài thời gian cho nhà họ Chu.
Một cái điện thoại, không tính là tài sản gì to tác, mọi người đều muốn chuyện to hóa nhỏ, giải quyết riêng với nhau, thế là xong chuyện.
Khương Lâm Nguyệt hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Điện thoại cô có cái gì mờ ám sao, sợ người khác trộm đến như vậy? Có dám nói ra không?"
Cảnh sát không thích nghe câu này nhé, "Bất kể là điện thoại người ta có cái gì, bà cũng không được trộm, tư tưởng này của bà có vấn đề, đã ăn trộm thì thôi đi, còn xâm phạm quyền riêng tư, lần đầu tiên tôi gặp phải người như bà."
"Cậu đừng nói nữa, tôi đang hỏi nó." Khương Lâm Nguyệt trừng Thích Nguyên Hàm không chớp mắt.
Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu nhìn, cũng đã khá đủ thời gian, liền nói: "Trong điện thoại của tôi có cái gì, không phải bà đã biết từ lâu rồi sao? Bà tưởng cứ khoa trương múa mép là dọa được tôi chắc?"
Lúc trước Khương Lâm Nguyệt lôi điện thoại ra uy hiếp cô, cô đúng thật có sợ, chủ yếu là lúc đó mới tiếp nhận hòn đảo, sợ xảy ra sự cố, lại thêm dự án nhà phương Tây đến nhanh hơn cô tưởng, cô thật sự sợ Khương Lâm Nguyệt tìm ra cái gì đó.
Nhưng, Khương Lâm Nguyệt có thể tìm ra được chứng cứ trong điện thoại, đồng thời Thích Nguyên Hàm cũng không rảnh rang, cô cũng có thể xóa bỏ chứng cứ nha.
Những năm này nhà họ Chu trông trừng cô, Chu Vĩ Xuyên đụng một cái là kiểm tra điện thoại cô, điều tra xem cô có ám muội với người nào không. Cô đã học được cảnh giác, học được cách làm việc không một sơ hở từ rất sớm rồi.
Sau đó lúc Khương Lâm Nguyệt uy hiếp cô, cô đổi hết toàn bộ mật khẩu các ứng dụng hay dùng, cứ cho là Khương Lâm Nguyệt muốn kiểm tra cũng không có cái để mà kiểm tra, cũng không thể tìm hacker hack tài khoản của cô đâu chứ.
Với tính cách của Khương Lâm Nguyệt, nếu như thật sự phát hiện ra gì đó, đã khoe ra từ lâu rồi, tuyệt đối không giấu diếm, át chủ bài cái gì cơ.
Chỉ là bà ta không tìm ra được cái gì cả, biết mình nói ra không ai tin, bà ta liền cố ý dọa nạt Thích Nguyên Hàm, nói mình dùng nó làm át chủ bài.
Thích Nguyên Hàm cười, hỏi cảnh sát: "Bà ấy trộm điện thoại của tôi, còn tìm người bẻ khóa điện thoại tôi, còn xâm nhập an toàn tài khoản của tôi, đây là tội gì? Tôi có phải có thể kiện bà ấy hay không, để bà ấy có tội càng thêm tội?"
Khương Lâm Nguyệt này tính cách nóng nảy gắt gỏng, xuất thân bà ta tốt, chưa từng chịu khổ, bị chĩa mũi nhọn như vậy không thể chịu nổi, nhưng bà ta cẩn thận suy nghĩ, đoán được Thích Nguyên Hàm là đang kích động bà ta, bà ta dứt khoát không nói gì nữa.
Suy cho cùng ai hao tâm tốn sức hơn ai, dự án là việc ván đã đóng thuyền, Thích Nguyên Hàm lên cơn điên như vậy, chỉ vì bị giành mất dự án, bà ta liền không toại nguyện Thích Nguyên Hàm, bà ta nên vui vẻ.
Thích Nguyên Hàm liền nói: "Tôi hy vọng có thể giải quyết rõ cho tôi, tôi không đồng ý hòa giải, hy vọng cảnh sát nên bắt thì bắt, nên thả thì thả. Bà ta nộp thuế, tôi cũng nộp thuế, tôi tin rằng pháp luật công bằng, sẽ không có chuyện phân biệt cao thấp chứ? Luật không chia, tôi tự tìm người chia."
Khương Lâm Nguyệt trầm mặc, không lên tiếng, giả câm.
Hai bên đi vào bế tắc, cảnh sát hòa giải nhìn vào cũng hết cách, chỉ có thể đợi theo, xem rốt cuộc hai người họ đang đợi cái gì.
Cho đến khi người mà ông cụ phái đến hiện diện, vẻ mặt hai người đều thay đổi, Khương Lâm Nguyệt nhướng mày, sáp tai tới nghe tin tức.
Thích Nguyên Hàm vẫn như cũ, dịu dàng hiền hòa, bắt lấy "vật chứng" ở giữa bàn, từng chút từng chút dịch lại phía mình.
Sau đó liền nghe thấy Khương Lâm Nguyệt nghiêm giọng chất vấn: "Cái gì, làm sao có thể?"
Trợ lý nói: "Đích thực là như vậy, lúc công bố kết quả, hồ sơ dự thầu của công ty chúng ta trùng khớp với nhiều công ty khác, mặc dù làm không giống nhau, nhưng cách diễn giải