Khương Lâm Nguyệt không ngờ có người sẽ lấy chuyện ly hôn làm con át chủ bài.
Bà ta càng không ngờ đến, con trai bảo bối của mình, lăn lội mãi giữa vợ mình và bố mẹ, vào lúc này lại chọn vợ mình, sau đó để mẹ mình là bà ta đây ở cục cảnh sát uống thêm tách trà.
Uống trà là chuyện nhỏ, chỉ là Khương Lâm Nguyệt nghe xong thì chua chát đau khổ, có hơi suy sụp, cho dù bà ta làm gì cũng là vì Chu Vĩ Xuyên, muốn bảo hộ đứa con trai này. Chiêu này của Thích Nguyên Hàm, đâm một nhát thật sâu thật đau vào lòng bà ta.
Vợ, mẹ, hai chọn một.
Chu Vĩ Xuyên an ủi Khương Lâm Nguyệt, dỗ dành bà ta nói: "Mẹ, con sẽ gọi người đến đưa mẹ ra nhanh thôi, thật đấy, mẹ tin con."
Khương Lâm Nguyệt không làm loạn, mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần, người bị chọc tức còn có thể nhảy nhót tưng bừng, dương oai diễu võ, nhưng lòng đau khó chữa, bà ta nhìn Chu Vĩ Xuyên, lười nói xấu Thích Nguyên Hàm rồi.
Ngược lại Chu Vĩ Xuyên lại nói một câu, "Mẹ, đừng dằn vặt mình nữa, chuyện này qua đi, mẹ đi du lịch đi, xem như là giải sầu."
Duy lần này trong lòng bà ta thật sự hận đứa con trai đáng thất vọng này, đã yêu Thích Nguyên Hàm, tại sao còn làm những chuyện tổn thương Thích Nguyên Hàm, phải chi Chu Vĩ Xuyên đối tốt với Thích Nguyên Hàm, thật lòng hơn, mọi chuyện cũng đã không đến mức này.
Mặc dù Khương lâm Nguyệt sợ hãi Thích Nguyên Hàm, ghét Thích Nguyên Hàm, nhưng bà ta cũng nhìn Thích Nguyên Hàm lớn lên từng ngày, hiểu bản chất Thích Nguyên Hàm rất dịu dàng, cô không xấu, ai đối xử tốt với cô, cô sẽ cười thật lòng với người đó.
Nhưng hết đường để đi rồi, đứa con trai này của bà ta họ Chu.
Đáng hận làm sao!
Khương Lâm Nguyệt giơ tay tát Chu Vĩ Xuyên một cái.
Tại sao bà ta lại hiểu Thích Nguyên Hàm đến vậy, lý do rất đơn giản, bởi vì bà ta giống với Thích Nguyên Hàm, đều vì tiền bạc của nhà họ Chu, cũng hận nhà họ Chu hủy hoại một đời bà ta.
Đáng tiếc là bà ta lại lựa chọn dựa dẫm vào chồng mình, còn sinh ra một đứa loại con trai là Chu Vĩ Xuyên, bà ta tưởng rằng như thế này là có thể tóm được gia tài của nhà họ Chu.
Cuộc hôn nhân của Khương Lâm Nguyệt cũng rất thất bại, bà ta biết giá trị của bản thân luôn bị nhà họ Chu vắt kiệt, nhà họ Chu có việc, sẽ tìm bà ta Khương Lâm Nguyệt đây, để bà ta đóng vai ác, nhà họ Chu không có việc gì, bà ta sẽ là người vợ thủy chung hèn hạ của Chu Văn Bá.
Bà ta cũng phản kháng lại, bà ta lợi dụng Chu Văn Bá, khiến Chu Văn Bá lên làm chủ tịch, để Chu Văn Bá làm bù nhìn cho bà ta.
Nhưng bà ta không hận như Thích Nguyên Hàm, hận người hận luôn cả mình, bà ta không làm được chuyện tươi cười dịu dàng với một thằng đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ, không tuyệt tình được như Thích Nguyên Hàm, không lưu lại một tia tình cảm, thế nên không lừa được nhà họ Chu, bà ta vốn dĩ không thể tách khỏi nhà họ Chu.
Còn Thích Nguyên Hàm cứ như thế cuộn mình trong góc, chậm rãi lớn lên, trưởng thành thành một bông hoa trông vẻ ngoài đáng yêu hiền hậu, thật ra đã sớm biến thành dây thừng tinh xảo, hút sạch chất dinh dưỡng của cả nhà bọn họ.
Khương Lâm Nguyệt có dự cảm, đây chỉ là một đợt công kích nhỏ nhoi, Thích Nguyên Hàm chắc chắn còn quay lại gϊếŧ, đến lúc đó cả nhà bọn họ đừng hòng chạy.
Có lẽ... là do bà ta không khổ đến mức như Thích Nguyên Hàm.
Khương Lâm Nguyệt nhìn Chu Vĩ Xuyên, có chút mệt mỏi nói: "Con đi nói với cảnh sát, điện thoại là do mẹ trộm, bảo họ làm theo quy định đi."
Chu Vĩ Xuyên thở hắt ra một hơi, nói: "Cảm ơn mẹ."
Từng câu từng chữ đâm vào tai, lời khuyên chân thành kia của Thích Nguyên Hàm bà ta nên để vào tai, không chống cự, ngoan ngoãn ở đây vài ngày, như vậy thì có thể tránh được rất nhiều chuyện.
Sau khi Khương Lâm Nguyệt thỏa hiệp, tin tức truyền ra ngoài, người ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, đủ lời ba hoa bàn tán, danh dự của Khương Lâm Nguyệt chỉ sợ đã mất sạch.
Sau đó, nhà họ Chu ngày ngày gọi điện cho Thích Nguyên Hàm, liên lạc với Thích Nguyên Hàm, nói là ông cụ đổ bệnh, gọi cô quay lại, còn thông qua cảnh sát để tìm Thích Nguyên Hàm, nhưng Thích Nguyên Hàm mãi vẫn không hiện thân.
...
Ba ngày sau, kết quả đấu thầu đã có.
Không còn nghi ngờ gì nữa, công ty của Thích Nguyên Hàm trúng thầu.
Cho dù là nằm trong dự tính của Thích Nguyên Hàm, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Thích Nguyên Hàm ở nhà Thẩm Dao Ngọc, dùng máy tính của cô ấy xem tin tức, dấu con chuột trượt lên trượt xuống trong trang web chính thức, sau khi xác nhận lại nhiều lần, Thích Nguyên Hàm bịt xương mũi, bình tĩnh lại vài giây, cô đứng dậy đi hai bước, bắt động kích động.
Siết nắm tay lại tự cổ vũ cho mình, làm xong thấy có hơi ngốc, cô lại tự cười bản thân, lần nữa ngồi trước máy tính.
Dự án nhà phương Tây, được tính như dự án lớn nhất của cô những năm này.
Hôm nay là ngày giỗ của ba, đáng lẽ ra cô có thể nói nhiều hơn với ba đôi câu, kể lại những chuyện cô đã làm gần đây.
Một lúc sau, Bách Dư Nhu gọi điện đến.
Bách Dư Nhu báo chuyện vui cho Thích Nguyên Hàm trước, hai người tâng bốc nhau một hồi, chúc mừng nhau, sau đó Bách Dư Nhu nói với Thích Nguyên Hàm: "Cô bảo tôi thống kê lại, đã có kết quả rồi, người lấy hồ sơ dự thầu ở chỗ cô nhiều hơn ít."
"Hửm? Cô tính kiểu gì?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
"Rất nhiều người lấy hồ sơ dự thầu của cô, nhưng không thể vào họp mở thầu, vì thế tính ra, bên cô nhiều hơn." Bách Dư Nhu thở dài, lại cảm thấy trào phúng, nói: "Không ngờ người càng có vị trí cao, tâm càng đen tối càng bẩn thỉu. Có vài công ty lại cũng dùng chiêu này của chúng ta, hồ sơ dự thầu mình không dùng, thì bán lại cho người khác."
Thị trường trước giờ đều là thắng làm vua thua làm giặc, nhưng Thích Nguyên Hàm lại rất nhiều cảm xúc, bởi vì tâm cô cũng đen tối, cô nguội lạnh nói: "Cũng tốt, có bọn họ làm khiên cho chúng ta."
Bách Dư Nhu nói: "Nếu như đã đánh cược, vậy là cô thắng rồi."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.
Bách Dư Nhu nói: "Sao nghe cô nói không vui vẻ gì thế, chuyện này không phải là chuyện siêu vui sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Không có gì, tắt máy đây, có điện thoại đến."
Tắt máy của Bách Dư Nhu, Thích Nguyên Hàm đổi dây truyền, là Diệp Thanh Hà gọi đến, có lẽ nàng cũng đã nhìn thấy tin tức công bố ở trên mạng.
Diệp Thanh Hà nhỏ nhẹ hỏi: "Chị, ai thắng vậy ạ."
Nàng rất quan tâm đến kết quả, đè thấp giọng nói, có hơi cố ý ra vẻ ngoan ngoãn, cực kỳ lanh lợi.
Thích Nguyên Hàm im lặng giây lát, lúc sắp lên tiếng, nàng lại nói: "Đừng bảo em đoán, em không đoán được, sống hay chết, chị cho em một nhát dứt khoát suиɠ sướиɠ vào."
Chắc là nàng dán vào điện thoại nói, khi hít thở, âm thanh truyền đến đây, kêu vi vu, Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại lên, nói: "Chúc mừng em, em thắng rồi."
Diệp Thanh Hà khẽ sửng sốt, rồi cười nói: "Thật á?" Có lẽ là sợ cô nuốt lời, giọng điệu nhanh như gió, "Vậy... Ừm, hẹn ngày đi."
Thích Nguyên Hàm mở miệng, rất ngại đáp lại câu này, cô thẳng tay tắt máy, mặc dù không nghe thấy âm thanh của Diệp Thanh Hà, nhưng Thích Nguyên Hàm vẫn cảm nhận được Diệp Thanh Hà đang cười, có khi lúc này vui gần chết.
Vài phút sau, Diệp Thanh Hà lại gọi đến, Thích Nguyên Hàm tĩnh tâm một lúc, lần nữa nghe máy, hỏi: "Em còn có chuyện gì nữa?"
Diệp Thanh Hà nói: "Em chỉ muốn hỏi xem, em thắng chị bao nhiêu, chị xem nhé, nếu như em thắng hơn nhiều, có phải là sẽ có chút phần thưởng vượt mức không?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Em bớt được voi đòi tiên lại."
"Cái gì mà được voi đòi tiên, đây là em đang hợp tình hợp lý xin phần thưởng." Diệp Thanh Hà lập luận phi lý, cứ âm mưu bẻ lái ý của Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng.
Diệp Thanh Hà lại đánh sang chuyện khác, "Vậy lúc nào thì chúng ta ngủ, buổi tối sao, hay là chị muốn ban ngày? Nếu như là buổi tối thì Do từ tối đến sáng, nếu như là ban ngày, có thể làm đến tối..."
"Đừng nói nữa."
Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Không vội, phải chuẩn bị."
"Chuẩn bị cái gì cơ?" Diệp Thanh Hà truy hỏi.
Thích Nguyên Hàm kêu nàng đừng quan tâm.
"Thật sự không cần quan tâm sao? Đừng nói trước bước không qua, đến lúc đó chị sẽ cầu xin em quan tâm chị kìa." Nàng nói rất thành khẩn đáng tin, Thích Nguyên Hàm không muốn phá vỡ lòng hăng hái của nàng.
Nàng lải nhải không ngừng, Thích Nguyên Hàm nhìn vào màn hình máy tính, một chữ cũng không đánh xong, tùy ý nhấn hai cái, liền dạy bảo nàng, "Đừng có nói nữa, lẳng lơ cái gì, em là một cô gái cũng không thấy thẹn thùng."
Diệp Thanh Hà liền thở dài, "Em muốn ngủ với chị mà."
Thích Nguyên Hàm nói: "Ngày trước em không ngủ với chị, không phải vẫn sống đến giờ sao, bây giờ thì không chịu nổi?"
"Ngày trước không dám muốn, bây giờ dám muốn rồi..." Ở đầu bên kia điện thoại nàng khẽ hứ một tiếng, giống như một con kiến nhỏ, cắn vào da thịt Thích Nguyên Hàm từng chút một, không đợi được nữa mà thúc giục Thích Nguyên Hàm.
Chỉ đơn giản là trêu ghẹo hai câu, Thích Nguyên Hàm như bị điện giật, có hơi tê dại, không phải cô cố ý dụ Diệp Thanh Hà, chỉ là cảm thấy nên chuẩn bị trước, cái gì cô cũng không biết, cứ thẳng tiến mà lên, quá đơn điệu nhạt nhẽo.
Diệp Thanh Hà hỏi: "Lúc đó em đến nhà chị, hay là chị đến nhà em?"
Đây là nhà của Thẩm Dao Ngọc, dẫn nàng qua đây chơi không hay, Thích Nguyên Hàm không làm được chuyện này, cô liền nói: "Đến nhà em đi."
Diệp Thanh Hà nói vâng, lại nói: "Em cũng phải chuẩn bị, mua mấy bộ quần áo đẹp, chị thích kiểu như thế nào? Đến lúc đó em mặc cho chị xem."
Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ giây lát, nói: "Gợi cảm."
Diệp Thanh Hà ở đầu bên kia cười ra tiếng, "Chị đột nhiên rất phóng khoáng nha."
Thích Nguyên Hàm đều đồng ý, dường như cứ khác người cũng vô dụng. Cô sẽ mang tâm lý thưởng thức người mẫu, không nghĩ đến những chuyện đê hèn bẩn thỉu.
Diệp Thanh Hà nói: "Tắt máy nhé, em phải nhịn xuống, không thì em kích động quá, lại làm mấy chuyện không được nghiêm chỉnh."
Thích Nguyên Hàm còn chưa trả lời, nàng đã tắt máy. Thích Nguyên Hàm nhìn màn hình điện thoại, sau đó đặt điện thoại lên bàn, người dựa ra sau, ngón tay che lấy mặt.
Bất giác, khuôn mặt nóng hừng hực.
...
Sau khi thắng thầu có rất nhiều việc phải làm, Thích Nguyên Hàm phải về công ty, làm thêm một số thủ tục, mặc dù nói có Bách Dư Nhu trông coi, nhưng ngoài kia vẫn có người nhắm vào họ, những việc này cô mà không đích thân làm, trong lòng luôn bất an.
Thích Nguyên Hàm có bận cũng không quên chuyện đã đồng ý với Diệp Thanh Hà.
Ban ngày đi làm, tan làm về liền làm nghiên cứu, mỗi ngày đều quá sức, cô cảm thấy bản thân không được khỏe lắm, có lẽ là tụt huyết áp nhẹ.
Thích Nguyên Hàm ngậm kẹo, chống cằm nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì, ví dụ như biện pháp an toàn, như vậy thì cô sẽ không khó chịu, Diệp Thanh Hà cũng được vui vẻ.
Nếu như để Diệp Thanh Hà làm, họ sẽ sụp đổ mất.
Sụp đổ nghĩa trên mặt chữ.
Chẳng hạn như, di chứng ngày trước của cô quá nghiêm trọng, đã nhiều năm như vậy cô không chịu nổi tiếp xúc thân mật, không thích hôn môi, kiêng kỵ chuyện giường chiếu, ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ cũng lác đác ít ỏi.
Thích Nguyên Hàm không có cảm giác thì không nói làm gì, nhưng phải khiến cái đồ phóng túng nhỏ kia dễ chịu chứ.
Đồ phóng túng nhỏ,
Thích Nguyên Hàm sững sờ, sao cô có thể hình dung Diệp Thanh Hà như vậy?
Nhưng, hình dung như thế rất phù hợp với nàng.
Cái cô Diệp Thanh Hà này thật sự rất phóng túng, cũng không biết sau này ở trên giường sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Lúc trước Thẩm Dao Ngọc hót vặt với cô, nói rất nhiều người trông có vẻ phóng túng, thật ra lên giường cái sợ, có người trông vẻ ngây thơ, trên giường lại có thể học tiếng mèo kêu cùng cậu, kêu cậu là chủ nhân.
Diệp Thanh Hà là dáng vẻ gì đây.
Thích Nguyên Hàm rất mong đợi dáng vẻ của nàng.
Thích Nguyên Hàm dứt khoát gửi tin nhắn cho Thẩm Dao Ngọc, hỏi bà lão lesbian này.
Thích Nguyên Hàm: [Có ở đó không?]
Thẩm Dao Ngọc: [Làm gì nha, sao như kiểu vay tiền thế.]
Cô ấy trả lời nhanh như vậy, Thích Nguyên Hàm có hơi bất ngờ, Thích Nguyên Hàm ngừng một lúc, nói thẳng thừng: [Không vay tiền, vay cậu ít tài liệu.]
Thẩm Dao Ngọc: [????? Cậu gõ nhầm chữ rồi?]
Thích Nguyên Hàm: [Tớ chỉ rảnh nên xem thử thôi.]
Thẩm Dao Ngọc: [Gái thẳng Miss, cô là muốn có tư liệu hả?]
Thích Nguyên Hàm: [Ừm, tớ chỉ tò mò, phụ nữ với nhau thì làm chuyện kia kiểu gì.]
Thẩm Dao Ngọc: [Cậu cong rồi?]
Thích Nguyên Hàm: [Không phải, chỉ xem thử, nghiên cứu xíu.]
Thẩm Dao Ngọc: [Cậu bỏ ngành kinh doanh chuyển sang ngành y rồi? Cậu làm luận văn y học hả, còn nghiên cứu xíu, muốn cái tư liệu kiểu này.]
Thích Nguyên Hàm: [Cậu không đưa tớ tự tìm.]
Thẩm Dao Ngọc: [Ô, có bản lĩnh thì cậu đi mà tìm, tìm được xem như tớ thua.]
Thẩm Dao Ngọc còn rất tự tin, cô ấy rất ít khi thua, trừ khi cô ấy muốn thua. Cô có chút không phục, lên baidu tìm kiếm, tìm đi tìm lại, nhấn vào mấy cái trang web hoàn toàn không truy cập được, điện thoại rung lên như điên, như trúng độc không bằng.
Nửa tiếng sau, cô không thể không nhận ra một điều.
Buồn cười chết mất, hoàn toàn không tìm thấy.
Cô lần nữa mò mẫn vào nhìn tin nhắn của Thẩm Dao Ngọc.
Ảnh đại diện của Thẩm Dao Ngọc là hình mặt cười vẽ tay, vẽ rất xấu, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất tà ác, rất khôi hài, dường như đang cười nhạo cô, cô mà nhắn tin với Thẩm Dao Ngọc lần nữa là tự sỉ nhục mình.
Thích Nguyên Hàm nhắn tin cho Thẩm Dao Ngọc: [...]
Thẩm Dao Ngọc nhắn tin cho Thích Nguyên Hàm: [xxx web, xxx phim.]
Lại hỏi: [Nhà nghiên cứu bác học, những cái này cậu biết dùng chứ?]
Thích Nguyên Hàm biết.
Thẩm Dao Ngọc nói: [Những thứ