Sợ người ta thức dậy sẽ đuổi đến, Thích Nguyên Hàm lái xe chạy rất nhanh, không dừng lại giữa chừng, rời thị trấn thì chạy thẳng về thành phố.
Họ chạy trên đường cao tốc, một tiếng sau là đến thành phố, đoạn đường có phần nhạt nhẽo.
Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà: "Buồn ngủ thì em ngủ một lúc đi."
Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói: "Không sao, em còn rất phấn khích, bây giờ cực kỳ kích động."
Trên đường cao tốc rất yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe, rất nhanh, mang theo từng trận gió lạnh.
Nhìn ra ngoài cửa xe, có thể thấy một vùng đèn xe sáng.
Thích Nguyên Hàm xoay vô lăng, hỏi: "Sao em biết được hôm nay chị sẽ đi?" Cô rất lặng lẽ, cũng không tiết lộ chuyện mình phải đi, nhưng Diệp Thanh Hà cùng Chu Tuyết Miên lại biết.
Diệp Thanh Hà nói: "Chị thể hiện đã rất rõ rệt rồi, mỗi ngày chị đều làm hợp đồng, động não chút thôi, là có thể đoán được chị đã chuẩn bị làm xong hợp đồng để rời đi. Ngoài ra ban ngày một đống người trông trừng chị như thế, tất nhiên là chị chỉ có thể rời đi vào buổi tối."
Thích Nguyên Hàm cảm thán, "Xem ra chị đã để lộ quá nhiều sơ hở."
"Không sao, chỉ là em gần chị, nên biết chị làm gì mỗi ngày, có khi đến cả ông cụ nhà họ Chu cũng tưởng chị chăm chỉ như vậy đó, tưởng chị muốn độc chiếm dự án, chị diễn rất tốt." Diệp Thanh Hà đang nói, cũng không hiểu lắm, hỏi: "Tại sao chị lại đưa dự án cho Chu Tuyết Miên, không phải chị đã tự làm xong rồi hay sao, còn đưa cho chị ấy làm gì."
Thích Nguyên Hàm nói: "Em xuất sắc như vậy thì em đoán đi."
Diệp Thanh Hà ngả lưng ra sau, dường như đang suy nghĩ, nhưng nàng chỉ im lặng vài giây, lại nói: "Thôi , em không thèm đoán chị đối xử như thế nào với người khác đâu."
Thích Nguyên Hàm xoay vô lăng.
Là cô nhớ đến phần tình cảm, họ đã từng là bạn bè.
Xe chạy đến sân bay, hai người cùng xuống xe.
Thích Nguyên Hàm chưa mua vé, hai người đứng trước bảng điện tử, nhìn thông báo hàng không chạy dọc ở trên.
Cô nói: "Em chọn địa điểm đi, chúng ta bay sang đó trước, không thể cứ đợi ở đây, Chu Vĩ Xuyên biết được tin tức, chắc chắn sẽ đuổi đến đây."
"Đi đến đâu cũng được ạ?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.
Diệp Thanh Hà nhìn bảng quảng cáo, hỏi: "Vậy nước ngoài cũng có thể đi sao? Em thấy có chuyến bay đến nước Pháp, em muốn bỏ nhà chạy theo người yêu đến thủ đô lãng mạn."
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em đem theo visa chưa? Đem hộ chiếu chưa?"
"Cái này.. em cũng không mang theo thật cơ." Diệp Thanh Hà tiếc nuối thở dài, rất hối hận. Diệp Thanh Hà biết họ đang tranh giành từng phút từng giây, đang bỏ trốn cùng nhau, nàng không chần chờ lâu, chỉ một địa điểm, cũng khá gần với thành phố Hoa.
Chị gái phục vụ vừa lấy vé vừa nói: "Nếu như đến đây, các bạn phải mặc thêm quần áo vào, quần áo trên người hai bạn mỏng manh quá."
"Được, cảm ơn chị." Thích Nguyên Hàm nhận lấy vé, hai chiếc vé dính vào nhau, cô vừa định đưa cho Diệp Thanh Hà, lại thuận tay nhét vào trong bao áo mình, hỏi: "Em có đem theo áo phao chưa?"
Diệp Thanh Hà gật đầu, vỗ vào vali của mình vài cái.
Lộc cộc, sắp nổ đến nơi rồi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em không biết sắp xếp cho gọn à."
Diệp Thanh Hà liền nói: "May mà không sắp xếp đó, nếu như sắp xếp lại, hai chúng ta chẳng có lấy một bộ quần áo để mặc." Nói xong nàng lại cười, "Chị đưa em theo, rất có lợi phải không?"
Lúc đến, Diệp Thanh Hà không hề mang theo quần áo, quần áo có đều là mua ở chợ sau khi xuống máy bay, lần nay họ đến thành phố quá lạnh, âm mười mấy độ, thời sự thường xuyên nói có người xuống máy bay, còn chưa kịp giữ ấm, đã bị lạnh đến liệt dây thần kinh mặt.
Nếu như hai người họ không chuẩn bị gì cả, xuống máy bay gặp phải trắc trở gì, vậy họ sẽ nổi trong một đêm với tin tức: Sốc! Vợ đưa tình nhân cao chạy xa bay, gặp luồng khí lạnh đột ngột, cùng nhau bị liệt thần kinh mặt!
Sau đó lại đính kèm thêm ảnh đối chiếu từng người, họ dù gì cũng là những thiếu nữ xinh đẹp, lại bị đông cứng thành đứa ngu. Quả là đạo đức suy đồi, trò cười thiên hạ.
Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, cúi , tự mình chọc mình vui.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa. Sắp đến lượt chúng mình rồi." Họ để vali lên dây kiểm tra an ninh, lần trước đã từng thử qua, hai người đều rất bình tĩnh.
Nhân viên máy quét liếc họ một cái, nhưng cũng không nói gì cả.
Trong lòng Thích Nguyên Hàm cực kỳ kinh ngạc, hỏi Diệp Thanh Hà, "Em không nhét đồ gì vào bên trong đâu nhỉ?"
Nếu như có vật cấm gì đó, khiến người ta mở vali ra kiểm tra, họ mất sạch mặt mũi đó.
"Không có gì, yên tâm đi." Diệp Thanh Hà xách lên vali được nhả ra, đi xa rồi nàng mới nói: "Chỉ là... lần này vì có thể bỏ thêm hai bộ quần áo, nên em mở hết hộp ra rồi."
"Hả?"
"Nghe nói... mặc dù trên máy quét không nhìn rõ ra đồ gì, nhưng có thể nhìn ra được hình dạng của đồ vật." Diệp Thanh Hà hạ giọng nói.
Vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm từ bình tĩnh trở nên kinh ngạc, sau đó không muốn sống nữa, cũng chỉ trong thời gian vài giây thôi, cô còn trẻ tuổi phơi phới, độ tuổi như một đóa hoa, nhưng lại cảm thấy đời này tàn rồi.
Chẳng trách được ánh mắt người ta nhìn họ, phức tạp đến như vậy.
Bây giờ Thích Nguyên Hàm chỉ muốn lên máy bay, lập tức xách đồ đi vào lối, cô cảnh giác liếc ra đằng sau, sau đó nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên.
Chu Vĩ Xuyên đến rất nhanh, Thích Nguyên Hàm kéo Diệp Thanh Hà chạy về phía trước, như bay vậy.
Khoảnh khắc này, con tim cô sắp thót ra ngoài.
Có một giọng nói luôn vang vọng : Thích Nguyên Hàm à Thích Nguyên Hàm, cô to gan thật đấy, dám làm thật đấy, dắt tình nhân của chồng trước cao chạy xa bay!
Lên máy bay, họ còn phải đợi bay, khoảng thời gian này rất giày vò, Thích Nguyên Hàm rất sợ Chu Vĩ Xuyên nhìn thấy họ, sẽ mua vé đuổi theo đến đây.
Diệp Thanh Hà nắm lấy bàn tay cô, "Đừng sợ, ba mươi phút trước đã ngừng đăng ký mua vé rồi."
"Em không sợ nhỉ, gan của em to đến nhường nào chứ." Thích Nguyên Hàm châm biếm nàng, lại nghĩ đến cảnh tượng mất mặt trước đám đông vừa rồi, giằng tay mình ra che lấy mặt.
"Chị cũng rất to gan." Diệp Thanh Hà khen cô, ngón tay vén rèm cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng hy vọng máy bay lập tức cất cánh.
Một lúc sau, đài phát thanh thông báo máy bay sắp cất cánh, dặn khách hàng chuẩn bị sẵn sàng. Thích Nguyên Hàm thở phào một hơi, dựa người ra sau, nhắm mắt lại bắt đầu thả lỏng cơ thể.
Họ ngồi ở khoang hạng nhất, đồ đạc cung cấp rất đầy đủ, cô lấy tấm chăn nhỏ đắp lên người mình, nhắm mắt, che miệng ngáp khẽ.
Bây giờ đã là mười một giờ đêm, thật buồn ngủ.
Biết thế tìm khách sạn gần đó mà nghỉ ngơi đã.
Không đúng nha.
Thích Nguyên Hàm đã nhớ ra, ban đầu cô định làm như vậy đó, đi tìm khách sạn nghỉ ngơi trước, hôm sau thì chọn đại một chuyến bay về, cô hé một con mắt ra nhìn Diệp Thanh Hà.
Sao cô có thể bắt đầu làm việc lộn xộn rồi?
Diệp Thanh Hà nói: "Em muốn dùng bữa trên máy bay, em đói rồi, làm sao giờ."
Khoang hạng nhất phục vụ rất nhiều đồ ăn, Thích Nguyên Hàm thở dài nói: "Lúc này hình như không còn bữa tối đâu, em tự tìm tiếp viên mà đặt điểm tâm đi."
"Chị có ăn không?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, giày vò quá rồi, cô mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc.
Diệp Thanh Hà tự gọi một ít đồ ăn.
...
Ở ngoài sân bay Chu Vĩ Xuyên như con ruồi mất đầu, lao tứ phía, một tiếng nữa thôi là ngừng bay rồi, mà hắn vẫn chưa tìm thấy Thích Nguyên Hàm.
Hiện tại hắn vừa phẫn hận vừa nhục nhã.
Vợ dắt tình nhân chạy rồi.
Còn là tình nhân của hắn.
Nói ra ngoài chắc người ta cười đến rụng răng.
Lúc Chu Vĩ Xuyên đến, thật sự rất mất mặt, vợ bỏ trốn theo người yêu còn đi xe của hắn, hắn phải lấy xe chạy theo, đi mượn xe của Chu Tuyết Miên, Chu Tuyết Miên phớt lờ hắn.
Hắn cũng không thể chạy bộ đuổi theo, chỉ có thể gọi công nhân.
Công nhân rất hoang mang, luôn hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì, hắn nói lấp lửng không rõ, cầm lấy chìa khóa là chạy ngay, cực kỳ bê bối.
Nếu như hắn không tìm thấy Thích Nguyên Hàm, không thể đưa cô về, thế xong rồi, tất cả mọi người đều biết chuyện vợ hắn cùng tình nhân của hắn chạy rồi.
Mé nó chứ.
Chu Vĩ Xuyên tức giận nói: "Diệp Thanh Hà tôi nhất định phải gϊếŧ chết cô!"
Hắn kiên quyết cho rằng, là Diệp Thanh Hà lừa Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm dịu dàng như vậy, ôn hòa như vậy, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, tuyệt đối sẽ không chủ động bỏ chạy theo người ta. Chính là sau khi Diệp Thanh Hà xuất hiện, cô mới bắt đầu thay đổi, là cô bị Diệp Thanh Hà đầu độc rồi.
Khiến Chu Vĩ Xuyên tức đến điên người, chỉ có thể mắng đất mắng trời.
Hắn tìm khắp sân bay, rồi đi kiểm tra thông tin chuyến bay, chuyến bay đến thành phố Hoa đã cất cánh từ một tiếng trước, họ chắc chắn sẽ không kịp.
Chu Vĩ Xuyên ra khỏi sân bay, đến bãi đỗ xe nhìn thấy chiếc xe của mình, chìa khóa vứt thẳng lên ghế, dường như người lái xe đã bỏ của chạy lấy người.
Hắn thẳng chân đạp một cái, chiếc xe không kêu, nhưng điện thoại của hắn đã kêu rồi, là trợ lý của hắn gọi đến, trợ lý nói: "Chu tổng, chúng tôi đã điều tra được, phu nhân cùng tiểu thư Diệp bỏ trốn đến..."
"Con mẹ nó mày câm mồm cho ông được hay không! Không muốn làm nữa thì cút ngay cho ông!" Bỏ trốn bỏ trốn! Con mẹ nó chỉ biết bỏ trốn, Chu Vĩ Xuyên trút hết cơn tức lên người trợ lý.
Trợ lý cũng là người đó, nghe thấy câu này, trong lòng rất không vui, lập tức nói ở trong lòng một trăm lần "Bỏ trốn, bỏ trốn cùng nhau, đáng đời nhà anh có vợ bỏ trốn cùng tình nhân mình! Bỏ trốn hay lắm, bỏ trốn nhanh chóng cùng nhau cao chạy xa bay oa oa oa, hôm nay không bỏ trốn cùng nhau thì ngày mai cũng sẽ cùng nhau cao chạy xa bay."
Chửi xong, cậu ta giữ bình tĩnh, chậm rãi nói: "Phu nhân đưa tiểu thư Diệp đến Vân Thành, chuyến bay đã cất cánh nửa tiếng trước, dự tính còn nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh."
"Tôi đã biết." Chu Vĩ Xuyên nghiến chặt răng, bỏ trốn cùng nhau mà, không phải là nói chạy liền chạy được, nói bay liền bay được, hờ, bỏ chạy cùng nhau cái shit.
Hắn nhìn bảng quảng cáo, bây giờ vẫn chưa có chuyến bay có thể bay đến Vân Thành, chạy đến sân bay khác cũng không kịp, chuyến bay sớm nhất ngày mai là lúc bảy giờ.
Nếu như đuổi đến, vợ hắn rẽ đến nơi nào cũng không biết.
"Đúng rồi." Chu Vĩ Xuyên nảy ra một kế sách, nói: "Bây giờ cậu hãy liên lạc đến cục cảnh sát Vân Thành, bảo bọn họ giúp tôi giữ lại một người."
Trợ lý phân tích: "Chu tổng, mất tích phải sau 24 tiếng mới tiếp nhận xử lý, anh như thế này chỉ bị cho rằng xâm phạm quyền riêng tư."
Chu Vĩ Xuyên cũng bị cơn giận làm cho ngu đầu, hắn lượn vài vòng ở sân bay, nghĩ đến một chiêu ác.
Hắn bí bách thế nào cũng phải ép Thích Nguyên Hàm quay về.
Về phần Diệp Thanh Hà, lần này hằn phải ra tay thật ác, dạy cho nàng một bài học!
...
Một giờ sáng, máy bay hạ cánh ở Vân Thành, nhiệt độ nơi đây vào ban đêm còn thấp xuống mười độ.
Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà xuống máy bay, đón gió lạnh ngập mặt, so sánh thời tiết của hai vùng, núi Thọ Nam như đang ở mùa xuân.
Lạnh chết đi được.
Thích Nguyên Hàm siết chặt thêm chiếc áo phao, đợi mũ lên quàng khăn vào, cô hỏi Diệp Thanh Hà, "Em còn lạnh không?"
Diệp Thanh Hà đứng ở bên trái cô, lắc đầu nói còn chống đỡ được, nàng thở ra một hơi, kính râm mịt mờ một tầng khói trắng, nàng chậc hai tiếng, gỡ kính râm xuống rồi lau.
Động tác của nàng khựng lại, nhìn hàng rào bảo vệ sân bay phía trước, nàng khẽ hỏi Thích Nguyên Hàm, "Chị cảm thấy được không, có người đang theo dõi chúng ta."
Mùa đông đeo kính rất phiền phức, thường xuyên bị mờ, rất khó nhìn rõ xung quanh, Thích Nguyên Hàm đi vài bước thì gỡ kính xuống, nhỏ tiếng nói: "Chu Vĩ Xuyên cũng khá nhanh đấy."
Cô kéo tay của Diệp Thanh Hà, trước tiên là bình tĩnh đi hai bước, sau đó tăng nhanh tốc độ, ra khỏi rào bảo vệ, đến đại sảnh thì kéo Diệp Thanh Hà chạy.
Đám người kia theo dõi họ một lúc lâu, người nào người nấy vạm vỡ cao to, xem ra là nhà luyện võ, chỉ mấy bước đã đuổi theo sau họ.
Sân bay đông người, ra vào nhộn nhịp, trên tay Diệp Thanh Hà còn kéo theo một vali to, chạy nhanh sẽ va vào người khác, Thích Nguyên Hàm đưa tay cầm lấy vali của nàng, ngược lại Diệp Thanh Hà bắt lấy túi máy tính của cô đi.
Động tác nàng nhanh chóng, xông ngang lao dọc, không nhường đường người đi, người đi phải nhường cho nàng, Thích Nguyên Hàm không điên cuồng như nàng, sắp không theo kịp rồi, Diệp Thanh Hà quay đầu liếc cô, cố ý nói: "Nếu như chị không chạy nổi nữa, em không ngại