Ngày hôm sau, nhiệt độ không hề giảm, vẫn rất lạnh.
Vào lúc ở nơi khác còn chưa kịp đón tuyết, nơi đây tuyết đã rơi vài lần, đáng tiếc là họ không kịp đón tuyết đầu mùa, nhưng lại đón mùa lạnh nhất trong năm.
Bỏ trốn cùng người yêu giữa đêm quá dằn vặt người, còn ở trên giường bị đồ nhỏ kia giày vò rất lâu, người mệt rã rời. Hai người đang ngủ say, bị cú điện thoại của nhân viên phục vụ gọi đến đánh thức, nhân viên hỏi họ có cần dọn dẹp phòng không.
Dọn dẹp phòng chỉ là cái cớ, thật ra là khách sạn muốn lấy lại phòng. Thích Nguyên Hàm còn chưa ngủ đủ, nằm nghiêng trên giường đẩy Diệp Thanh Hà, để nàng đi xử lý.
Diệp Thanh Hà nhận điện thoại, nói lí nhí không rõ, Diệp Thanh Hà lại ngả đầu ngủ tiếp, cho đến khi phục vụ nhấn chuông phòng lia lịa, Thích Nguyên Hàm nghe thấy rất bực, tóm lấy chăn kéo qua đầu.
Họ ở trong phòng khách sạn tổng thống, một ngày hàng chục nghìn, khách sạn cũng không phải đi làm từ thiện.
Diệp Thanh Hà bò dậy, nàng khoác chiếc áo phao, mơ mơ màng màng mà rời giường, chân đạp lên cái gì đó, rung tê cả bàn chân nàng.
Trong phòng rất lộn xộn, hôm qua không còn sức để dọn dẹp.
Diệp Thanh Hà trả tiền xong, quay về chuẩn bị ngủ tiếp, Thích Nguyên Hàm hé mắt nhìn nàng, đôi đồng tử đỏ hồng.
Thích Nguyên Hàm kéo chăn ra, đợi người nằm xuống, cô đưa tay ôm lấy nàng, kéo vào lòng làm gối ôm hình người, nói: "Lạnh cóng rồi, buốt thật, ngủ mau."
Giờ giấc sinh học của hai người đã bị trận điên cuồng đêm qua làm đảo lộn, một là họ không động tay không động người, hoặc là dằn vặt nhau đến rã rời chân tay.
Ngủ thêm hai tiếng nữa, Thích Nguyên Hàm mới cầm đồng hồ đặt nơi đầu giường lên xem, một giờ chiều, cô xoa mặt.
Cô tìm quần áo một lúc, mới nhận ra, hôm qua bản thân để trần.
Diệp Thanh Hà trở mình, giọng khàn khàn, "Trong vali của em còn bộ mới, chị lấy mặc đi."
"Sao em không nói sớm." Thích Nguyên Hàm cằn nhằn đôi câu, đi lại vali xem, Diệp Thanh Hà rất biết cách sắp xếp, quần áo nhét vào trong túi, sau đó rút hết không khí bên trong, bỏ vào vali, có thể tiết kiệm không ít không gian."
Thích Nguyên Hàm mở túi ra, hỏi: "Cái nào mới?"
"Màu hồng, màu chị thích nhất." Diệp Thanh Hà nói.
"Nói vớ vẩn gì thế... Em mới thích màu hồng nhất ấy." Thích Nguyên Hàm cầm đồ vào phòng tắm thay, nghĩ thầm bản thân mặc màu gì cũng được, cô sẽ không kén chọn màu sắc, chỉ chọn cách thiết kế nào đẹp.
Cô soi gương tán thưởng, kiểu vải tulle, một phiến lá nho nhỏ, không giống kiểu cách mặc mùa đông, trông rất quyến rũ. Tán thưởng một hồi, cô nghe thấy Diệp Thanh Hà gọi ở ngoài kia, có người gọi điện thoại cho cô, tên viết tắt chữ cái, hỏi cô có nhận không.
Thích Nguyên Hàm lại khoác áo choàng tắm, đi đến ngồi bên giường, Bách Dư Nhu gọi đến, cô gọi điện lại.
Bách Dư Nhu nói: "Thích tổng, rốt cuộc cô đang ở đâu, tôi hóng gió lạnh rát cả mặt, cô còn không lên máy bay, tôi đóng băng ở sân bay luôn đấy."
"Sao cô đến sớm vậy?" Thích Nguyên Hàm hỏi, cảm giác trên vai khẽ nặng, quay đầu nhìn, nhận ra Diệp Thanh Hà đang trườn lên vai cô.
Bách Dư Nhu nói: "Không phải hôm qua cô nhắn tin bảo tôi dẫn người đến sân bay đón hay sao, còn nói hôm nay đến sớm chút, tránh bị người của Chu Vĩ Xuyên bắt được. Với lại bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô nhìn đồng hồ xem."
"..."
Đúng vậy, nhưng ngày hôm qua cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người, cảm thấy rất có lỗi với Bách Dư Nhu, hỏi: "Bây giờ cô đang ở sân bay hả?"
"Không thì sao?" Bách Dư Nhu hỏi lại, cô ấy hắt hơi một cái, "Bây giờ cô có thể đến sân bay được không? Có thể lên chuyến bay sớm nhất buổi chiều mà quay về được không? Nếu như không thể, làm ơn thông báo trước, tôi tìm người thay ca, ở đây lạnh quá."
"Buổi chiều có khi không được." Thích Nguyên Hàm vừa nói vừa đập cái tay của Diệp Thanh Hà ra, lần nào Diệp Thanh Hà ngủ dậy cũng rất dính người, cứ phải dính lên người cô, tay thò vào quần áo cô.
Bách Dư Nhu nghi hoặc mà ừ một tiếng, vài giây sau, cô ấy hỏi: "Có người bên cạnh cô?"
Thích Nguyên Hàm sững sờ giây lát, Diệp Thanh Hà lập tức được đằng chân lên đằng đầu, cực kỳ phách lối. Thích Nguyên Hàm ưm một tiếng, Bách Dư Nhu ở đầu bên kia sửng sốt nhẹ, giọng điệu thăm dò nói: "Không phải cô... làm chuyện gì nguy hiểm đấy chứ?"
Bách Dư Nhu rất thông minh, có một vài chuyện không giấu được cô ấy, Thích Nguyên Hàm vừa bị Diệp Thanh Hà làm cho không hé miệng được, lại không đẩy nàng ra được, còn vừa bị Bách Dư Nhu nhìn thấu tâm tư, rất ngượng ngùng.
Cô cắn môi trừng Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà càng hăng hái, vòng tay qua cổ cô cắn tai cô, như cắn đến nghiện.
"Ngày mai về được chứ?" Giọng nói Bách Dư Nhu thêm vài phần nghiêm túc, "Bây giờ cá đã bắt đầu cắn câu, phải để cô quay về vây lưới."
"Được." Hơi thở của Thích Nguyên Hàm không đều cho lắm, Bách Dư Nhu nghe hiểu, cô nhấn mạnh, "Ngày mai tôi nhất định sẽ về."
Cô nói xong, khuỷu tay không cẩn thận thục phải Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà shh một tiếng, cô vội hỏi: "Không sao chứ."
Giọng điệu của Bách Dư Nhu lập tức nghiêm túc, siêu nghiêm chỉnh mà nói: "Mong là vậy, ngày mai cô lên máy bay thì gọi cho tôi."
Thích Nguyên Hàm cúp máy xong bị Diệp Thanh Hà lật nhào trên giường, Diệp Thanh Hà ngồi trên eo cô, Thích Nguyên Hàm nói: "Làm gì đó, còn chưa đánh răng rửa mặt."
Diệp Thanh Hà tán thưởng mà nhìn cô: "Chị mặc đồ lót của em đẹp đấy, quyến rũ thật sự."
Thích Nguyên Hàm khẽ đập tay nàng ra, muốn trách mắng hành động vừa rồi của nàng, lại cảm thấy rất thú vị, nhất thời không lên tiếng được.
"Đừng nghịch."
Diệp Thanh Hà nghiêng người, như một đứa trẻ bướng bỉnh chưa từng thấy sự đời, sờ vào chỗ này, chạm vào chỗ kia, lúc thì vuốt ve vai cô kéo dây vai cô, lúc thì nắm lấy áo choàng tắm của cô kéo đai áo, đầu ngón tay luôn là lướt trên người cô.
Hai người quẩy ở trên giường rất lâu, chị đạp em một cái, em quậy chị một lúc, ga giường nhăn nhúm cả lên.
Thích Nguyên Hàm cười mà giơ chân, đẩy nàng đến bên giường từng chút một, không cho nàng nghịch. Diệp Thanh Hà rơi xuống giường, nàng ôm lấy đôi chân dài của Thích Nguyên Hàm, sau đó ngồi xổm hờ nhìn Thích Nguyên Hàm, giống như chú chó lớn dính người.
"Em đi mở cửa sổ đi, hình như mặt trời mọc rồi." Bàn chân của Thích Nguyên Hàm đụng lên trán của Diệp Thanh Hà, muốn để Diệp Thanh Hà đi, cô đạp mạnh, Diệp Thanh Hà ngồi lên đất.
Đồ đạc vương vãi lung tung trên đất, cái gì cũng có, Diệp Thanh Hà chống hai tay lên trên, người ngả ra sau, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, đợi khi thu hút được ánh mắt của Thích Nguyên Hàm, giữa môi nàng lộ ra chút đầu lưỡi, hàng mi khiêu khích nhảy múa, đôi đồng tử màu nâu đẹp như những viên kim cương châu báu bán đấu giá.
Người ta đều nói, châu báu được chôn sâu dưới lòng đất, giây phút được đào lên dưới ánh mặt trời lần nữa, sẽ phát sáng tứ phía, là đối tượng người người tranh giành.
Sự thật không hẳn như vậy.
Chắc chắn những người kia chưa hề nhìn thấy châu báu đẹp đẽ trời sinh, chúng có nét đẹp bẩm sinh, cho dù có nhìn như thế nào, có thưởng thức kiểu nào, cũng đều diễm lệ hơn, luôn mang nét đẹp vô song khiến người ta thảng thốt.
Diệp Thanh Hà chính là châu báu kiểu này.
Tư thế động tác của nàng trông rất dung tục, trên người chỉ có hai bộ lung lay muốn rơi xuống dưới, nhưng khuôn mặt nàng, eo của nàng rất tuyệt, cho dù có tạo dáng kiểu nào, bất kể nàng ngồi lên eo cô, hay là ngồi trên rất, đều giống như yêu tinh lạc vào phàm trần, bắt đầu làm kiểu rồi.
Nàng chỉ nghịch một lúc, bàn chân trắng bóc giẫm lên chiếc thảm lông màu xám, nàng đến bên cửa cổ, nâng tay nắm lấy tấm rèm, đi theo đường thẳng, kéo nửa rèm cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài chảy vào trong.
Vân Thành nằm cận tỉnh thủ đô, thuộc loại thành phố phát triển, cũng là kiểu rừng nhà lầu cao ốc, không nhìn thấy nóc.
Ánh nắng chiếm cả gian phòng, không cần bật đèn nữa, Thích Nguyên Hàm lôi máy tính ra, xem tài liệu của công ty mình, Bách Dư Nhu nói đã cắn câu, cô phải xem xem cắn câu như thế nào, dù sao cũng có nhiều con cá rất gian xảo, chúng thường sẽ trộm thức ăn, cho dù miệng có cắn câu, cũng có thể thuận lợi mà ăn hết mồi câu, sau đó vẫy đuôi thanh thoát mà rời đi
Diệp Thanh Hà từ phòng tắm đi ra, hỏi cô ăn gì, bữa ăn mà phòng tổng thống được phục vụ, thực đơn trông có vẻ không tồi, có bít tết cùng mấy món hải sản.
Thích Nguyên Hàm bảo nàng xem rồi gọi, Diệp Thanh Hà cầm bút ngồi ở trên thảm, hai người họ một người ngồi trên giường, một người ngồi trên thảm, yên ắng bình lặng, tự họa thành bức tranh.
Hai người ngồi ăn cơm ở bàn nhỏ nơi ban công, hôm nay không có gió, ánh mặt trời ấm áp, nhấp một ngụm nước, ăn miếng thức ăn, là ý vị hiếm có trong ngày đông lạnh lẽo.
Có thể ở khách sạn một ngày, thời gian rất dư dả, nhưng họ không muốn lãng phí những tháng ngày đẹp đẽ này, liền đem hết những thứ còn lại nghiên cứu tìm tòi một lượt, dùng sạch toàn bộ, mới cảm thấy không lãng mạn cho lắm.
Hai người lên chuyến bay lúc mười giờ sáng, trước lúc đi đều rất cảnh giác, che kín mít bản thân.
Lần đi này thuận buồm xuôi gió, đồ ở trong vali đã thanh lý sạch, cũng không còn gánh nặng tâm lý.
Như thể đã bỏ trốn cùng nhau thành công, sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
Máy bay hạ cánh, Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, độ cao dần dần hạ xuống, bánh xe lăn trên nền đất, quang cảnh xung quanh càng ngày càng rõ.
Trượt đến điểm dừng, đài phát thanh nhắc nhở hành khách xuống máy bay.
Thích Nguyên Hàm xách đồ đạc cùng Diệp Thanh Hà đi ra, lần này đi lối riêng dành cho khách quý. Lối đi còn có người khác, đối phương cũng đeo kính râm và khẩu trang, bên cạnh có vài trợ lý xách vali, quần áo trên người rất thời thượng, trông dáng vẻ có lẽ là minh tinh.
Không ít người vây xung quanh lối ra, trên tay giơ điện thoại cùng máy ảnh, đợi họ cùng nhau đi ra, chĩa vào họ chụp liên tiếp, còn to tiếng hét cái tên lạ lẫm, nghe là biết nhầm người rồi.
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà rất bất đắc dĩ.
Cho đến khi minh tinh kia từ đằng sau đi ra, những người chụp họ mới sững sờ, lại nhanh chóng cầm máy ảnh theo đuổi minh tinh, màn kịch này xảy ra quá nhanh, như một bộ phim hài cuộc sống, hết sức hoang đường.
Hai người lên xe, Bách Dư Nhu đích thân đến đón, vừa rồi cô ấy cũng đơ đứng người, cười nói: "Chuyến đi này của cô cũng bấp bênh đấy."
Vừa nói, ánh mắt cô ấy liếc qua, nhìn Diệp Thanh Hà lên xe cuối cùng. Diệp Thanh Hà võ trang toàn thân, không nhìn ra được dáng vóc rõ ràng, nhưng, chỉ với dáng đi vừa rồi của nàng, cũng có thể thấy là người đẹp, rất có phong thái.
Diệp Thanh Hà gỡ kính, chào hỏi Bách Dư Nhu: "Xin chào."
Sau đó, nàng lại gỡ khẩu trang, để lộ rõ khuôn mặt đẹp đẽ.
Diệp Thanh Hà ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, trông rất hiền lành, nàng nhìn kính chiếu hậu cười lên.
Trực giác của Bách Dư Nhu luôn chuẩn xác, có thể nhìn thấy từ trong nụ cười của nàng, mang bảy phần công kích dò hỏi.
Bách Dư Nhu cười đáp lại.
Diệp Thanh Hà ngoan ngoãn ngồi bên Thích Nguyên Hàm, ra vẻ cực kỳ lịch sự, hỏi Thích Nguyên Hàm: "Em xưng hô với cô ấy như thế nào?"
Thích Nguyên Hàm nghiêm túc suy nghĩ, Bách Dư Nhu gần bằng mình, Diệp Thanh Hà cũng nên gọi một tiếng chị nhỉ? Nhưng Diệp Thanh Hà mà kêu Bách Dư Nhu là chị dường như là lạ làm sao.
Cô vẫn chưa nghĩ ra.
Bách Dư Nhu liền nói: "Giống Thích tổng là được."
Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy em gọi cô ấy là thư ký Bách đi."
Thích Nguyên Hàm đang lưỡng lự xem có cần nói với nàng chuyện của công ty không, sợ nàng không hiểu được quan hệ giữa mình và Bách Dư Nhu, cũng may Diệp Thanh Hà hiểu chuyện, cũng không hỏi nhiều.
Bách Dư Nhu hỏi: "Hai người muốn đi đâu?"
Đương nhiên trước mắt ai về nhà nấy tương đối tốt, lúc Thích Nguyên Hàm định lên tiếng lại nghĩ đến cái gì đó, cô hỏi Diệp Thanh Hà: "Cái phòng kia của em..."
Nếu như cô nhớ không nhầm, phòng kia của Diệp Thanh Hà là Chu Vĩ Xuyên cho, Chu Vĩ Xuyên khóa thẻ của nàng, chắc cũng sẽ tịch thu luôn phòng của nàng.
Nếu như hắn không thu phòng lại, Chu Vĩ Xuyên chắc chắn sẽ ôm cây đợi thỏ ở đó, đợi Diệp Thanh Hà xuất hiện. Bây giờ Chu Vĩ Xuyên đang trong trạng thái bị chọc tức, cứ thế để Diệp Thanh Hà quay về một mình rất không an toàn.
"Nghĩ xong chưa?"
Bây giờ đang chờ đèn đỏ, bàn tay của Bách Dư Nhu đặt trên vô lăng, đợi câu trả lời của họ.
Hiện tại trước mặt họ có