Chỉ mất mấy phút, Thích Nguyên Hàm đã lao thẳng một mạch ra khỏi phòng chẩn đoán, lại chạy từ tầng năm xuống tầng ba, đời này cô chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Bên bác sĩ vẫn ổn, chỉ là mất mặt ở phạm vi nhỏ, nhưng mà nghĩ đến cảnh cô đi làm, đi họp, đều với cái dáng vẻ này, thì...
Một lời khó nói hết.
Thích Nguyên Hàm nhắm mặt lại, thật sự muốn bị sét đánh chết cho rồi, cô hít sâu, hai tay ôm lấy mặt.
Đôi khi đời người thật sự là một trò cười.
"Cái này... hay là bôi ít thuốc." Diệp Thanh Hà cầm lọ thuốc mỡ bác sĩ kê cho, nhỏ giọng hỏi.
Thích Nguyên Hàm trừng nàng một cái, dựng cổ áo lên, cả một đoạn đường đến đây, không biết người khác có nhìn thấy hay không, cô mang theo dấu hôn chạy khắp nơi.
Cô còn đang sầu não, nghe thấy người khác gọi tên mình, Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn, là bác sĩ phụ trách của cô, bác sĩ Tiêu.
Bác sĩ Tiêu nhìn cô trước, rồi nhìn sang Diệp Thanh Hà, vài giây rồi không nhìn nữa, mà nhìn cổ của Thích Nguyên Hàm, nói: "Cổ cô sao thế, bị cái gì cắn vậy?"
Nói xong, cô ấy dường như hiểu ra được gì, sự ngượng ngùng bao trùm bầu không khí giữa ba người. Bác sĩ Tiêu cười nói: "Người lần trước nhắc đến là cô ấy sao, có muốn lên ngồi lúc không, đúng lúc tôi bây giờ đang rảnh."
Cô ấy còn chưa dứt lời, Thích Nguyên Hàm đã nói: "Bác sĩ Tiêu, tôi còn có chút việc, đi trước nhé."
"Được, cô bận đi." Bác sĩ Tiêu không níu kéo, nhìn Diệp Thanh Hà đuổi theo sau Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cũng đi chậm lại, cô ấy cười lên.
Đến đại sảnh tầng một, Thích Nguyên Hàm đứng yên, quay đầu hỏi Diệp Thanh Hà: "Em cố ý phải không? Biết là dấu hôn còn cố ý không nói với chị?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, giơ ngón tay lên thề thốt với cô: "Cái này em thật sự không biết, nếu như em mà biết là dấu hôn, chắc chắn sẽ không để chị đến đây."
Nàng nhanh chóng gỡ khăn quàng cổ xuống, đưa cho Thích Nguyên Hàm, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi, chị đừng giận nữa."
Đừng nói Diệp Thanh Hà nữa, đến cả bản thân Thích Nguyên Hàm còn không phát hiện ra, cô hít sâu một hơi, quàng khăn kít mít, không để lộ một khe hở.
Thích Nguyên Hàm chạy rất nhanh, ra khỏi viện, lập tức ngồi lên con Jeep Wrangler của Diệp Thanh Hà, khóe miệng của Diệp Thanh Hà rung động, dường như không nhịn được cười.
Nàng ngồi ở ghế trước, nắm lấy vô lăng, "Chị..."
"Dừng, tôi hiện giờ không muốn nói chuyện với cô."
Diệp Thanh Hà mạnh mẽ mím môi, dừng xe trước một cửa hàng cá nướng, hỏi Thích Nguyên Hàm: "Có muốn vào ăn một bữa không?"
Thích Nguyên Hàm liếc một cái, "Không ăn."
Một lúc sau, xe dừng trước cửa hàng thịt nướng.
"Không đi."
"Không đi."
"Không đi!!!!"
"Chị ơi, có tức thì cũng không thể đùa với cơ thể của mình đúng không, chị nghe em... ăn nhiều lên, ăn no xong ợ một cái là hết."
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Thế cứ ợ mãi thì phải làm sao?"
Chuyện này không phải là không có khả năng , đến lúc đó cô ợ mãi không dứt, cả cái nhà hàng không hiểu, đều nhìn cô, thế cô lại xấu hổ.
Bầu không khí có hơi vi diệu.
Vài phút sau, Thích Nguyên Hàm nghe thấy tiếng cười khẽ, cô lập tức ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, vừa nhìn là thấy khóe miệng run rẩy của Diệp Thanh Hà.
Thích Nguyên Hàm hé miệng muốn mắng mỏ nàng, lúc mở miệng lại không nhịn được, cười khúc khích một tiếng, cô cũng tự cười, lại rất ngượng ngùng, cô gắt gao mím chặt môi, quay đầu, đầu đụng vào cửa xe.
Phiền phức.
Phiền phức quá.
Đừng có cười nữa.
Đụng vài lần, Diệp Thanh Hà ngồi đằng trước nói: "Chị đừng đụng vỡ kính xe em."
Thích Nguyên Hàm quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Chuyện ngày hôm nay đừng có mà đi kể lung tung."
"Biết rồi ạ, ngoắc tay với chị."
"Hả?" Câu này nghe quen đến lạ, Thích Nguyên Hàm chê nàng: "Thấy trẻ con hay không?"
Diệp Thanh Hà chỉ cười.
Xe đỗ ở bên đường, họ vào một nhà hàng thịt nướng, mùa đông đến, một khi đã lạnh, những nhà hàng như này kinh doanh tốt hơn, cũng không phải là nấu ăn ngon, chỉ là mang lại không khí ấm cúng.
Bàn đặt dựa sát vào tường, họ ngồi ở trong góc.
Diệp Thanh Hà nói: "Muốn ăn gì thì cứ gọi, em mời, bồi thường cho chị..."
Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu lườm nàng, nàng làm động tác khóa miệng mình lại, Thích Nguyên Hàm cầm thực đơn, nói: "Chị mời, em tự chọn."
Diệp Thanh Hà nói: "Cùng chọn đi, không lại gọi món lần nữa."
Thích Nguyên Hàm lấy bút, gọi thịt ba chỉ và thịt bò, cùng với mấy món rau, còn lại để Diệp Thanh Hà chọn, Diệp Thanh Hà vạch một vòng, như thể ăn nhiều lắm.
Hại cô mất mặt như vậy, bản thân còn ăn được thế.
Đúng là đồ yêu tinh nhỏ không biết hổ thẹn.
Nhà hàng bưng lên hai phần pudding trước, nói là có hoạt động tặng quà, một ly rất nhỏ, pudding sữa nóng, Thích Nguyên Hàm múc một thìa bỏ vào miệng, cô ăn rất nho nhã, đôi môi nhỏ mím lại, hương sữa ngập tràn, còn có vị hoa quả.
Diệp Thanh Hà ngồi đối diện cô, tầm mắt hai người không thể va vào nhau, mỗi lần nhìn nhau là Diệp Thanh Hà cùng Thích Nguyên Hàm đều cười lên, thật sự không biết họ đang vui cái gì.
"Chị xem, đến cũng đến rồi, chị đừng có nghĩ nhiều nữa mà." Diệp Thanh Hà nháy mắt với cô.
Thích Nguyên Hàm quay đầu.
Nàng lại nói: "Chị ~"
"Được rồi, biết rồi, chị không giận, tay đừng có mò qua đây." Thích Nguyên Hàm nhìn bàn tay đang giơ ra muốn chạm vào mình của nàng, "Không sợ phải bỏng hả."
Dưới nồi nướng là lò than, đỏ rực, dầu rót bên trên kêu xèo xèo, bỏng tay là sẽ bị rộp đấy.
Thức ăn đầy ắp bàn, hai người họ gọi rất nhiều món, trông như ăn rất được, Thích Nguyên Hàm bỏ thịt lên, Diệp Thanh Hà làm rau.
"Nào, ăn cái này, cái này xong rồi." Diệp Thanh Hà gắp thức ăn đã nướng xong cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm dùng đĩa nhận lấy, nói: "Em cũng ăn đi, chị tự gắp."
"Vâng ạ." Diệp Thanh Hà ăn một miếng khoai tây.
Hương vị không ngon như tưởng tượng, cũng không đến nỗi quá tệ, Thích Nguyên Hàm nói: "Lần sau đến nhà em tự nướng, xem như thế nào."
"Đó không phải là nhà chị sao?" Diệp Thanh Hà hỏi, nước sốt dính trên miệng, nàng thè lưỡi liếm, nói: "Sao nào, chị định tặng không em cái nhà hả."
Nói nghiêm túc thì, cũng là nhà của Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Em làm thủ tục từ chức chưa?"
"Chưa ạ." Diệp Thanh Hà nói, "Sao thế?"
Thích Nguyên Hàm cũng chưa làm thủ tục từ chức, lần trước sau khi hai người bỏ chạy, chưa từng về lại, dù sao cô cũng đem theo tình nhân của chồng bỏ trốn, chạy về, người ta còn tưởng hai cô không sống nổi, muốn tìm Chu Vĩ Xuyên để làm lành đó.
Cái chuyện bỏ trốn cùng nhau này đã nổi ầm ầm ở trong ngành, hôm kia Thẩm Dao Ngọc còn chia sẻ một đường liên kết cho cô, có người ẩn danh đăng bài trên diễn đàn, nói là vợ của anh công tử nào đó tập đoàn nào đó dắt theo tình nhân của anh công tử bỏ chạy rồi, anh công tử khóc ròng không muốn sống nữa, muốn bắt vợ và tình nhân của mình về.
Thẩm Dao Ngọc chia sẻ xong còn thêm rất nhiều "hahaha", nói rằng nói hài hơn nữa, là có thể thành bản tin hài hước nhất năm.
Đang ăn, chiếc túi bên cạnh rung lên từng hồi, Diệp Thanh Hà lôi ra, nói: "Là điện thoại của chị."
Nàng rút sạc hộ cô, đưa cho Thích Nguyên Hàm.
Là Bách Dư Nhu gọi đến.
Haizz. Rất không muốn nhận.
Điện thoại rung như điên, đặt lên trên bàn nó còn tự di chuyển, quỳ phục thật sự.
Thích Nguyên Hàm nuốt miếng thịt trong miệng, một tay cầm lấy điện thoại, "Alo?"
"Buổi chiều cô có đi làm không?" Bách Dư Nhu hỏi.
Thích Nguyên Hàm tất nhiên là không muốn đi làm rồi, buổi sáng cô biểu hiện còn điên cuồng hơn cái điện thoại rung ở trên bàn, Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi, có thể không đi thì sẽ không đi."
Bách Dư Nhu nói: "Buổi chiều tôi phải đến công ty quỹ đầu tư, công ty không có ai trông, cô có yên tâm không?"
Nói cũng đúng.
Thích Nguyên Hàm động đậy môi, thở ra một hơi.
Bách Dư Nhu lại nói: "Cô đang ăn cơm ở nhà hàng nhỉ?"
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.
Bách Dư Nhu trầm mặc một lúc, nói: "Nói như thế này rất tàn nhẫn, nhưng, thời điểm nguy hiểm, tôi hy vọng cô có thể giữ vững chủ ý, lấy sự nghiệp làm trọng."
Thích Nguyên Hàm rất bất đắc dĩ, nói: "Tôi ăn xong sẽ quay về." Cô gắp một miếng thịt, nhìn những món khác còn chưa động đũa đến, tính rằng mình cũng ăn không hết, lại nói: "Tôi đang ăn thịt nướng, đem cho cô một ít?"
Bách Dư Nhu rất nghiêm túc mà ừ một tiếng.
Cúp máy, Thích Nguyên Hàm thờ dài một hơi.
Diệp Thanh Hà hỏi cô: "Sao chị quen được với Bách Dư Nhu vậy ạ?"
"Trước đây cô ấy làm việc ở công ty khác, đối đầu với công ty của chị, sau đó cô ấy bị người ta lừa, chị đề nghị hợp tác hòa bình với cô ấy." Thích Nguyên Hàm nói.
"Đề nghị hợp tác kiểu gì?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Nàng hỏi rất kỹ, Thích Nguyên Hàm nhớ lại mà nói: "Chị hỏi thẳng cô ấy có muốn đến công ty của chị hay không."
"Sau đó?"
"Cô ấy hỏi chị có thể cho cô ấy cái gì?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Chị nói cho cô ấy cái công ty chơi."
Diệp Thanh Hà trầm mặc giây lát, giọng nói còn chua hơn quả chanh mà cửa hàng bưng lên, nàng nói: "Được nhỉ, chị phóng khoáng thật đấy, tổng tài bá đạo thật nhờ."
Cái gì cũng có cái giá của nó, Bách Dư Nhu xuất sắc là điều không cần nghi ngờ, có thể đào cô ấy đi, đừng nói một công ty, cô ấy muốn cái gì cũng phải nghĩ cách mà đưa cho cô ấy.
Với lại, lúc đó Thích Nguyên Hàm bắt buộc phải rời công ty, phải có người trông nhà hộ cô, không thì, sao cô có thể đến nhà họ Chu lấy dự án lấy tiền của họ chứ.
Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, nói: "Em cũng muốn có công ty?"
Diệp Thanh Hà nhướng mày, nói: "Đùa thôi."
Thích Nguyên Hàm rơi vào trầm tư, ăn thịt nướng nóng thật, cô muốn cởϊ áσ ra, nhưng mà dấu hôn trên cổ rõ rệt quá, cô chỉ có thể nhịn.
Cô lắc cổ, nói: "Cái công ty quỹ đầu tư tư nhân kia của chị tạm thời không dùng đến, chị đang phân vân có nên bán không cho nhà họ Chu không, em muốn chơi không, nếu như em muốn, có thể đến chơi thử một trận."
Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm, vân vê chiếc ly trong tay, nàng mím môi, chỉ với một ly nước chanh mà nàng có thể uống một cách phong tình, nàng nói: "Nếu như chị cho em chơi, vậy thì không chỉ đơn giản là chơi một trận đâu."
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm nhìn nàng.
Diệp Thanh Hà nói: "Cục diện của em rất lớn, dù sao cũng là công ty quỹ đầu tư, thì càng chơi điên cuồng hơn."
Thích Nguyên Hàm trầm mặc.
Công ty quỹ đầu tư khác với công ty bất động sản rất nhiều, nó không đơn giản chỉ là bàn dự án, cái trò quỹ đầu tư này gần giống với cổ phiếu, lên lên xuống xuống, đủ loại điều hành, trông coi thị trường, rối loạn mòng mòng một đống, cái chơi là tiền, nếu như không bên chuyên giám đốc quỹ đầu tư thì căn bản không chơi nổi.
Ban đầu ông cụ gửi mười ty vào công ty quỹ đầu tư tư nhân của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lấy mua đảo, mời hẳn giám đốc quỹ đầu tư đến lấy mười tỷ này, lợi nhuận cũng tăng lên không ít, cô cũng kiếm được không ít.
Bây giờ ông cụ muốn lấy lại, Thích Nguyên Hàm đau lòng chết đi được, không nỡ trả tiền cho cụ ta, muốn bóp đến giá cuối cùng, rồi trả tiền lại sau.
Cho Diệp Thanh Hà đi chơi thật, mấy hết rồi, cô không lấp nổi chỗ khuyết đâu.
Thích Nguyên Hàm không lên tiếng, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như Trụ Vương vậy, nhìn thấy Diệp Thanh Hà không vui, là muốn dỗ dành nàng.
(* Trụ Vương: Đế Tân, tên thật Tử Thụ hoặc Tử Thụ Đức, còn gọi là Thương Vương Thụ, là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong của lịch sử Trung Quốc.)
Diệp Thanh Hà đột nhiên nói: "Em sẽ không khiến chị phải mở cổng sau cho em đâu."
Thích Nguyên Hàm nghi hoặc nhìn nàng, "Hửm?"
Diệp Thanh Hà nói: "Nếu như em muốn vào công ty của chị, em sẽ tự mình nỗ lực, khiến chị phải chống mắt lên nhìn em." Nàng vuốt tóc, "Em khác với những người phụ nữ khác."
Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, nghiêm túc mà nhìn nàng, "Vậy chị sẽ mong đợi một chút?"
Nói xong, cô ngửi thấy một mùi khen khét, nhanh chóng cúi đầu nhìn, thịt cháy khét rồi.
Thích Nguyên Hàm kêu phục vụ lấy cái hộp, bỏ vào, cô còn mang theo phần nước sốt cùng cơm rang.
Lên xe, Thích Nguyên Hàm nghĩ đến chuyện của công ty quỹ đầu tư, nghĩ đến lời Diệp Thanh Hà vừa nói.
Cục diện lớn hơn, đã chơi thì không chỉ chơi một trận.
Vừa rồi Thích Nguyên Hàm nói muốn để công ty quỹ đầu tư cho Diệp Thanh Hà, là thấy nàng không có việc gì làm, muốn đưa nàng kiếm chút tiền.
Dù sao cũng là công ty quỹ đầu tư, nếu như chơi hư rồi, xảy ra chuyện gì thì Thích Nguyên Hàm tất nhiên phải bỏ tiền ra, tiền quá nhiều, sẽ khiến công ty của cô trên đà sụp đổ.
Bây giờ công ty của Thích Nguyên Hàm đang trong thời kỳ quan trọng, không thể xảy ra một sơ sót nhỏ, một khi sụp đổ, vậy công ty của cô sẽ nguy hiểm, sẽ cho nhà họ Chu cơ hội khai thác.
Đến nơi, Diệp Thanh Hà mở cửa xe cho Thích Nguyên Hàm, tay giơ qua đầu của Thích Nguyên Hàm, làm như quý ông không bằng, Thích Nguyên Hàm nói: "Em không cần đợi ở đây cả chiều đâu,