"Chị?" Diệp Thanh Hà khẽ gọi một tiếng, nàng kéo ống tay áo của Thích Nguyên Hàm, "Không được ạ, không được thì em đi về một mình vậy."
Thích Nguyên Hàm không động đậy, cảm xúc trên mặt biến đổi như phong ba bão táp, rất phức tạp, nhìn màn biểu diễn của Diệp Thanh Hà, cô rất bất lực, lại không biết phải làm sao với nàng, hoàn toàn hết cách.
Thẩm Dao Ngọc bước lên trước một bước, lấy chìa khóa trong túi áo ra, nói: "Đi cái gì mà đi! Chìa khóa đưa cho hai người, muốn đi cũng là tôi đi!"
Khóe môi của Thích Nguyên Hàm run rẩy, diễn phim à.
Diệp Thanh Hà giơ tay nhận lấy, tiến lên trước một bước.
Thẩm Dao Ngọc shhh một tiếng, Diệp Thanh Hà còn chưa van đau, cô ấy đã đau đớn mà cau mày, "Em gái không sao chứ, rất đau nhỉ?" Cô ấy lại nhìn chiếc xe kia, nói: "Cút mau, cái xe đáng chết này, con Jeep Wrangler đáng chết!"
Thích Nguyên Hàm nhướng mày, cạn lời mà nói: "Thẩm Dao Ngọc, cậu diễn đủ rồi nhé, kỹ thuật diễn xuất tệ quá."
"Xì, lòng dạ sắt đá." Thẩm Dao Ngọc cau mày trách móc, vuốt tóc, "Chân em gái đã trẹo rồi, cô còn không biết đường mà đỡ."
Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm: Cậu mù hả, không nhìn thấy người ta đã ngã vào lòng tôi rồi hay sao?
Thẩm Dao Ngọc thở dài, lại đến hỏi Diệp Thanh Hà, "Em gái, em có thể đi với cái chân này không?"
Diệp Thanh Hà nói: "Đi được, vào nhà chị nghỉ một lát là khỏi."
Thẩm Dao Ngọc nói: "Thế thì tốt, chị còn đang nghĩ nếu như em không đi được, để Nguyên Hàm ôm em lên kìa."
Cái chân vừa nhấc lên của Diệp Thanh Hà, khẽ chạm vài cái trên nền đất, nói: "Không biết là bị sao nữa, đột nhiên nhói đến nỗi không đi được."
Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, lại nhìn Thẩm Dao Ngọc. Sau đó, cô hơ một tiếng.
Cô nhìn Thẩm Dao Ngọc nói: "Mất não."
Cô lại nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Trà xanh."
Thẩm Dao Ngọc lườm cô, nói: "Đồ vô vị."
Diệp Thanh Hà mím môi, "Đau thật mà."
Hai người họ người xướng người tùy, Thích Nguyên Hàm suýt thì tin, Thích Nguyên Hàm thúc giục, "Đi mau, không thì lát nữa chân khỏi rồi, em lại không được vào."
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, cực kỳ kính nghề, khập khiễng theo sau cô đi về tòa nhà.
Thẩm Dao Ngọc xách thức ăn ở đằng sau hỏi, "Hai người ăn cơm chưa?"
Hôm nay Thích Nguyên Hàm tăng ca, bảy giờ mới tan làm, lúc này đã tám giờ, nấu ăn nữa thì hơi muộn, cô không định ăn, Thích Nguyên Hàm vừa định nói không cần phiền cô ấy, Diệp Thanh Hà đã lên tiếng: "Em biết nấu ăn, nếu như chị không để ý, em giúp chị nấu ăn, trả tiền trọ cho chị gái."
"Thế thì tình cảm tốt thật." Thẩm Dao Ngọc đi nhấn số tầng, về đến lối đi ở cửa, khi cô ấy đổi dép mới nhớ ra: "Trong nhà tớ có hai phòng, không đủ nhỉ..."
Thích Nguyên Hàm trước cô ấy một bước, nói: "Tớ ngủ ở sô pha."
"Đừng, cái sô pha nhập lậu kia trong nhà tớ, đã bị tớ ngồi cho hư rồi, cậu còn ngủ nữa thì nó sập luôn đấy, hôm sau ngủ dậy lại đau eo mỏi tay, một ngày cũng không hết." Thẩm Dao Ngọc vội ngăn lại, chỉ vào sô pha nhà mình.
Đúng thật, cái sô pha kia của cô ấy hư nát bét rồi.
Diệp Thanh Hà đi ngang qua họ, vào phòng bếp nhà Thẩm Dao Ngọc, sau khi vào nhà, cái chân kia của nàng không khập khiễng nữa, eo cũng không đau nữa, làm việc gì cũng đầy sức sống, một mình xách hai túi thức ăn, lưng thẳng tắp.
Thích Nguyên Hàm ngồi lên cái sô pha rách nát của Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc vào cửa liền bắt đầu tìm tòi khắp nơi, muốn lôi cái gì đó ra chiêu đãi họ, nhưng mà cô ấy chỉ tìm thấy một túi hướng dương.
Cô ấy mở ra đổ vào bát, đưa cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm không nhận, nói: "Công ty có nghĩ đến việc chuyển nơi ở cho cậu không, nơi này của cậu sơ sài quá, hệ thống an ninh cũng không được tốt, nếu như fan mà biết được..."
Thẩm Dao Ngọc ngã nằm lên sô pha, nói: "Yên tâm đi, fan đều bận đi tìm niềm vui mới rồi, bây giờ tớ đang trong thời kỳ lạnh đây. Hiện tại người quản lý của tớ còn không quản lý tớ, nhắc mới nhớ, mới gần đây, quản lý tớ còn dẫn dắt hai người mới, vừa tròn mười tám, nõn nà như nước vậy."
Diệp Thanh Hà từ nhà bếp đi ra, nàng đến tủ lạnh lấy đồ ăn, tiếp một câu, "Chị cũng mới ba mươi nhỉ, ba mươi tuổi không phải là thời kỳ hoàng kim trong giới giải trí sao, dễ nhận phim nhất hay sao."
"Em không hiểu đâu em gái, bây giờ phim ảnh không giống với ngày trước, ngày xưa mọi người đều thích xem kiệt tác, bây giờ đều thích mấy bộ phim tổng đài bá đạo, khôi hài một chút; như phim nghệ thuật này, phim trang trọng gì đó đều không nổi nữa. Đến ba mươi tuổi, ngoại hình càng ngày càng có nét trưởng thành, đường nét khuôn mặt này..." Thẩm Dao Ngọc sờ mặt, "Không còn vẻ thiếu nữ non trẻ nữa, lúc này mà muốn diễn thiếu nữ thì rất khó, nếu như ba mươi tuổi còn chưa nổi, độ nổi tiếng không có, chỉ có thể bị lãng quên dần dần."
Cô ấy bùi ngùi, có lẽ là áp lực lớn, nói rất nhiều, "Em đừng thấy số fan của chị luôn tăng, thật ra là công ty quản lý mua để duy trì con số đấy, con số thực sự hiển thị, fan thật sự đang rời dần. Haizz, bị lãng quên là một chuyện dai dẳng, lại rất đau khổ dằn vặt."
"Lãng quên là chuyện..." Diệp Thanh Hà khom người đọc câu này, như thể đang thưởng thức, "dai dẳng mà dằn vặt đau khổ..."
"Đúng vậy."
Thẩm Dao Ngọc gật đầu đáp lời, lại nói: "Đúng rồi, ngày trước nghe Nguyên Hàm nói, một mình em ở nhà không có việc gì làm, em có dự định vào giới giải trí phát triển không, ngoại hình này của em chắc chắn được, chị có thể giới thiệu quản lý cho em."
Diệp Thanh Hà lắc đầu, nàng bốc một nắm hành đi vào nhà bếp, nói: "Cảm ơn, nhưng mà em không đặt tham vọng vào đó."
"Được thôi." Thẩm Dao Ngọc đợi nàng đi vào, mới nhỏ giọng hỏi Thích Nguyên Hàm, nói: "Em ấy không làm việc gì, ngày nào cũng ở nhà như thế thì lấy gì mà sống?"
Thích Nguyên Hàm không trả lời.
Họ đều là những người phụ nữ tự mình mà vươn lên, cho dù rơi vào nghịch cảnh, cũng không dễ dàng từ bỏ, rất không đồng ý với cách sống của Diệp Thanh Hà.
Thẩm Dao Ngọc thêm vài phần cân nhắc đến Diệp Thanh Hà, lúc trước cô ấy bảo Thích Nguyên Hàm thử, là sợ Thích Nguyên Hàm không thể thoát khỏi ám ảnh về Chu Vĩ Xuyên, bây giờ cô ấy còn hơi lo, nếu như Thích Nguyên Hàm ngã vào vũng bùn khác thì phải làm sao.
Đang nghĩ, Thích Nguyên Hàm đã đứng dậy, Thích Nguyên Hàm đến nhà bếp nhìn một cái, nói: "Không cần nấu nhiều đâu, buổi tối ăn nhiều dễ mập."
"Không nấu gì mấy ạ, chỉ là mấy món nhẹ." Diệp Thanh Hà lấy dao, con dao nhỏ xíu, nàng giữ quả cà chua, thái từng nhát xuống, rất dứt khoát nhanh nhẹn. Mái tóc xoăn của nàng đã cột lên, thắt dây buộc tóc màu đen, bên trên còn đính hạt ngôi sao nhỏ màu đen.
Có lọn tóc còn chưa buộc gọn, rũ xuống, rơi trên đầu vai nàng, nàng mặc một chiếc áo khoác màu caramen, kiểu cách rộng, hơi mang phong cách hồi cổ.
Thích Nguyên Hàm không biết nấu ăn, bây giờ mới thấy, phụ nữ biết nấu ăn rất quyến rũ, trên người họ mang theo hơi thở rất ấm áp rất hạnh phúc, như thể chỉ cần thổi một cái, bong bóng sẽ bay mãi, bay mãi đến trước mắt mình, không nhịn được giơ ngón tay lên đâm vỡ.
Muốn đến ôm lấy nàng, hai tay vòng qua eo nàng.
Thích Nguyên Hàm bất giác cong môi, ngón tay khẽ vân vê.
"Ồ." Thẩm Dao Ngọc đột nhiên lên tiếng cạnh tai cô, dọa Thích Nguyên Hàm run rẩy bờ vai, cô không vui mà nhìn Thẩm Dao Ngọc, "Cậu làm gì thế?"
Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn sang, hỏi: "Sao vậy ạ?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Chị Thích của em thèm rồi..."
Thích Nguyên Hàm rất nhanh nhảu, vội ngắt lời cô ấy, nói: "Cậu mới thèm ấy, tớ chỉ nhìn xem thức ăn đã nấu xong chưa thôi." Cô quay người đi ra, Thẩm Dao Ngọc đi theo, khẽ nói: "Có phải cậu nghĩ ngợi lung tung rồi hay không, ý tớ là... loại thèm khi bụng cậu đói á, cậu tưởng tớ nói cái gì?"
"Tớ..." Thích Nguyên Hàm không trả lời, rảo bước về phòng cho khách của nhà Thẩm Dao Ngọc, cô đóng cửa, hít sâu một hơi, sau đó mở tủ ra, cô tìm quần áo bên trong, chỉ còn lại một bộ ngủ kiểu cartoon, ngày trước cô đặt nhầm hàng, sau khi mua về luôn không dám mặc lên người.
Thích Nguyên Hàm ngồi ở trong phòng rất lâu, cô lôi điện thoại ra chơi một lúc, đợi bên ngoài có tiếng gọi ăn cơm, cô mới chậm rãi đi ra.
Diệp Thanh Hà nấu năm món, nhà Thẩm Dao Ngọc rất sơ sài, bàn ăn cũng không có, họ dọn dẹp bàn trà, kéo ghế nhỏ đến ngồi ăn.
"Không tệ nha." Thẩm Dao Ngọc nếm thử, gật đầu thật mạnh.
Diệp Thanh Hà hỏi cô ấy, "Chị không biết nấu ăn sao?"
"Không biết." Thẩm Dao Ngọc thở dài, "Cũng không thể nói là hoàn toàn không biết, ngày trước chị biết xíu, sau đó làm minh tinh thì rất bận, mỗi ngày phải kiểm soát vóc dáng, chị toàn ăn đồ dinh dưỡng, không cần tự nấu, thế là cái xíu kia cũng quên rồi."
"... Ồ" Diệp Thanh Hà gắp thịt thăn cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Vậy lúc trước hai người luôn ăn đồ giao hàng sao? Như thế rất có hại cho cơ thể."
Thẩm Dao Ngọc cảm thấy nàng nói có hàm ý, lại nhìn sang, Diệp Thanh Hà đang gắp thức ăn cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lấy bát đi, Diệp Thanh Hà liền bỏ vào miệng ăn.
Động tác nhỏ giữa hai người này Thẩm Dao Ngọc đã để ý, cô ấy chậm rãi ăn, lại nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm, xem sắc mặt của cô.
Thích Nguyên Hàm phát giác được ánh mắt của cô ấy, bình tĩnh mà ăn cơm, nghĩ thầm: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp đút cho nhau ăn bao giờ sao?"
Đương nhiên là ngoài mặt cô vẫn hơi thẹn thùng, cô đang ăn, mặt nóng bừng, canh kia đã nấu, cô uống hai ngụm thì không uống nữa, sợ nóng cháy mặt.
Sau khi dùng bữa tối, Thẩm Dao Ngọc dọn dẹp bát đũa đi rửa, dù sao người ta cũng đến một lần, cũng gọi là khách, không thể để người ta làm mãi được.
Lúc đi ra, cô ấy lau tay, nghe thấy tiếng nước tí tách trong phòng tắm, nghĩ thầm: "Không phải chứ, hai người này tắm uyên ương ở nhà tôi sao, thế thì quá, quá không phải người rồi!"
Thẩm Dao Ngọc nghiến răng cười, đến sô pha xem ti vi, một lúc sau Thích Nguyên Hàm từ trong ra, mái tóc ướt đẫm nhỏ giọt, cô nắm tóc, nước chảy róc rách xuống.
Thẩm Dao Ngọc nhìn ra sau lưng cô.
Thích Nguyên Hàm tiến lên trước che chắn, nói: "Người ta tắm, đừng nhìn lung tung."
"Cậu không vừa tắm cùng hả?" Thẩm Dao Ngọc cười hỏi, híp mắt nhìn Thích Nguyên Hàm một lượt.
Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu nghĩ linh tinh cái gì thế, bây giờ không còn sớm nữa, chúng tớ vừa mới gội cái đầu, tiết kiệm thời gian, không thì ba người phân ra tắm gội, nước nóng nhà cậu đủ sao."
Thẩm Dao Ngọc chậc chậc hai tiếng, cái chiêu này chắc chắn không phải Thích Nguyên Hàm nghĩ ra, ngày trước Thích Nguyên Hàm thà gội nước lạnh, cũng không gội đầu cùng cô ấy đâu.
Cô ấy không nhìn nữa, cảm thán, cô bé này cũng ghê đấy.
Đúng là đủ chiêu trò.
Thích Nguyên Hàm lấy một chiếc khăn lau đầu, máy sấy ở trong phòng tắm, vừa rồi cô quên cầm ra, bây giờ chắc Diệp Thanh Hà đã cởi sạch rồi, đi vào cũng không hay cho lắm. Cô mắc khăn trên đầu, bảo Thẩm Dao Ngọc bật tivi lên.
Thẩm Dao Ngọc hỏi: "Sau này cậu vẫn ở nhà tớ hả?"
Thích Nguyên Hàm khựng người, nghiêm túc mà suy nghĩ cái việc này, nói: "Tớ có hai căn ở khu đó, sống cùng tiểu khu với em ấy là được, tớ sẽ không ở cùng với em ấy đâu."
Thẩm Dao Ngọc nói: "Cậu có biết lột quần thả rắm không?"
"Hả?" Thích Nguyên Hàm cau mày, không hiểu tại sao cô ấy đột nhiên lại nói chuyện không văn minh như vậy?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Vẽ vời thêm chuyện."
Thích Nguyên Hàm liếc cô ấy một cái, lười để ý đến cô ấy, lau đầu, cô ngồi trên sô pha, lấy điều khiển chuyển đến kênh tài chính, phóng viên bên trong đang phỏng vấn một công ty dược phẩm, công ty lớn ăn công ty nhỏ, sau đó công ty lớn cười nói mới cũ hợp tác cùng nhau, sau này cùng nhau phát triển, phóng viên chẳng hiểu gì, luôn nói chúc mừng.
Thẩm Dao Ngọc hỏi: "Sao thế, bất động sản của cậu còn liên quan đến cái này hả."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không liên quan mấy."
"Vậy tại sao cậu mặt mày ủ rũ thế." Thẩm Dao Ngọc đứng dậy đi ra sau sô pha, lau đầu cho Thích Nguyên Hàm, tay của cô ấy như đang xoay vô lăng xe vậy, lắc đầu Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm suýt ngất đến nơi.
Thích Nguyên Hàm này một tiếng, "Cậu từ từ thôi."
Thẩm Dao Ngọc còn lắc thêm hai lần, mới bỏ qua cho cái đầu của Thích Nguyên Hàm, lau tóc cho cô, hỏi: "Hiện tại cậu rất thiếu tiền hả?"
Thích Nguyên Hàm: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Ngoài kia đồn ầm lên rồi, tớ sợ cậu áp lực mới không hỏi, cái ông cụ Chu kia chạy khắp nơi nói là cậu hết tiền rồi, công ty sắp xong đời." Thẩm Dao Ngọc phẫn nộ mắng đôi câu, lại nói: "Cậu thiếu bao nhiêu thế, tớ quay phim xong, tiền luôn không dùng đến, chị em tốt cho cậu hết đấy, chị đây nuôi cậu, nói cần bao nhiêu mau! Chúng ta không chịu thua!"
Thích Nguyên Hàm nói: "Mười tỷ."
Thẩm Dao Ngọc trầm mặc một lúc, nói: "Cáo từ!"
Thích Nguyên Hàm bị cô ấy chọc cho vui vẻ, tâm trạng ủ ê tan đi không ít, cười nói: "Không sao, cậu đừng lo