Tiểu Bánh Bao cực kì hào hứng, nói: "Hai tháng nữa là tới giải mùa hè rồi, hy vọng đến lúc đó chia bảng sẽ ngon ngon một tí..."
"Nhảm nhí." Hổ ca cười nhạo anh ta, "chia bảng có như nào cũng chả sao hết, vì kiểu gì chúng ta cũng vô địch thôi."
"Ừ ừ ừ, chí lí!" tiểu Bánh Bao nói, "mục tiêu trước mắt của chúng ta là vị trí hạt giống số một."
Đội tuyển vô địch giải mùa hè sẽ là hạt giống số một của khu vực LPL tại chung kết thế giới, chiến đấu với các đội đến từ những khu vực khác.
Hổ ca cười hề hề: "Tôi cũng nghĩ thế...đúng rồi, Mộc Đầu, sức khỏe bà nội cậu chắc đã khá hơn nhiều rồi đúng không?"
Mộc Đầu vốn không định đi cùng chuyến này, nhưng bà nội cứ bảo anh phải tích cực tham gia các hoạt động tập thể, nên cuối cùng anh vẫn đến đây.
Mà đã có thể rời bệnh viện tham gia các hoạt động như thế này, thì có nghĩa là bệnh tình của bà nội đã có chuyển biến tốt.
Mộc Đầu gật đầu: "Qua một, hai tuần nữa chắc là sẽ được xuất viện."
Vừa dứt lời, tiếng nước ở phía đầu bên kia đã thu hút sự chú ý của họ.
Cả ba đồng loạt quay đầu sang, đúng lúc nhìn thấy Bùi Lộ dùng áo choàng tắm bọc lấy Mục Vãn Vãn.
"...Ê hai bạn bên kia," tiểu Bánh Bao không nhịn được mà lên tiếng, "hai người có thể để ý đến cảm giác của hội anh em trai làng bọn tôi với được không thế?"
Mục Vãn Vãn đỏ tai, nhưng vẫn trả treo một câu: "Không được."
Thấy hai người họ đi ra, tiểu Bánh Bao lại hỏi: "tiểu Lộ, bọn cậu đi đâu đấy? Mua đồ ăn hả? Vậy mua cho tôi một ít luôn với, mới nãy đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn vặt kia tôi thấy trong đó có bán bánh mì..."
"Ai cho cậu mang đồ ăn vào suối nước nóng chứ?" Hổ ca nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, cũng nghĩ hai người kia muốn đi mua đồ ăn, dù sao thì cả bọn vẫn chưa ai ăn gì, mọi người đều đang đói cả mà, "cậu muốn ăn thì đi cùng với họ đi, nhưng đừng trách tôi không nhắc trước, anh Dương bảo lát nữa buffet của khách sạn có nhiều món ngon lắm, giờ cậu đi ăn đi, để tí tôi xem cậu còn nhét nổi những thứ khác vào nữa không."
"Không sao, tôi ăn một ít lót dạ, gì mà lát nữa không ăn nổi, mấy chuyện này cậu khỏi phải lo." Tiểu Bánh Bao vừa nói vừa đứng dậy.
Bùi Lộ đã đi đến chỗ cánh cửa sau lưng họ, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Bánh Bao, đừng đi theo."
Tiểu Bánh Bao lại ngồi xuống: "Ờ..."
Mục Vãn Vãn đỏ mặt, được Bùi Lộ ôm trong lòng, đi thẳng vào thang máy.
Bùi Lộ chỉ có một cái khăn tắm vắt trên vai, để thấm nước nhỏ ra từ đuôi tóc, bên dưới mặc cái quần lửng rộng rãi lúc đến, những chỗ khác không hề có gì che chắn, hai người đi một đường như vậy thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Mục Vãn Vãn nghĩ tim mình cả đời này chưa khi nào đập nhanh như thế.
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới từ từ ngẩng đầu lên.
Suýt nữa thì cô quên mất, thiết kế bên trong thang máy của khách sạn này thật sự quá đáng lắm luôn, bốn bên đều là kính, cô có thể nhìn rõ cơ thể với những đường cơ rõ ràng của Bùi Lộ, hai bên khăn tắm có che lại một chút, nhưng không hề ảnh hưởng đến chuyện bổ mắt của cô.
Cô giả vờ bình tĩnh, hỏi: "...Anh lén tập thể hình đấy hả?"
Lúc trước bọn cô đều tập luyện trong trụ sở, Bùi Lộ làm gì có thời gian mà tập thể hình nhỉ?
"Không có." Bùi Lộ liếm liếm môi, "cơ bắp của anh không phải nhờ tập thể hình... ngày trước hay bị người nhà kéo đi vận động, một khoảng thời gian ngắn không tập cũng không bị mất nhiều."
Anh nói xong, dừng một chút, "sờ vào rất đã tay, không tin lát em sờ thử xem."
OK.
Mục Vãn Vãn đỏ bừng mặt, đang nghĩ xem lát nữa nên bắt đầu sờ từ đâu.
Quẹt thẻ vào phòng, phòng cô cũng khá rộng, ngay gần cửa ra vào là phòng tắm, Bùi Lộ đóng cửa lại, khóa trái, sau đó trượt theo cánh tay cô cầm lấy thẻ phòng cất vào đúng chỗ.
Mắt bỗng nhiên sáng rực.
Đáng nói là, cái giá treo quần áo để ở trong góc, từ chỗ hai người đứng liếc nhìn một phát là thấy, giờ một góc trên đó chính là...cái áo ngực màu xanh dương nhạt Mục Vãn Vãn mới thay ra lúc nãy.
Lại còn có một ít ren màu trắng nữa, vì chủ nhân của nó ném bừa lên giá, chỉ có mỗi một bên dây áo móc vào giá treo, treo lủng lẳng ở đó, thế nên toàn bộ kiểu dáng của cái áo đều nhìn thấy được một cách cực kì rõ ràng.
——Á á á sau này cô không dám quăng đồ lung tung nữa đâu!!!
"Em thích màu xanh dương lắm à?" yết hầu của Bùi Lộ khẽ cử động, cố gắng kìm nén trái tim đập loạn, "cái chăn lần trước cũng là màu xanh dương."
Cái chủ đề quỷ quái gì thế này.
Mục Vãn Vãn nghĩ thầm như vậy, nhưng miệng thì lại nói: "Ừm..."
Máy lạnh trong phòng đã tự động bật lên, Bùi Lộ như nhớ ra chuyện gì đó: "Em cởi áo ra trước đi."
"......"
Miệng Mục Vãn Vãn khẽ há ra, cố gắng hô hấp mấy lần liền, gấu áo mới kéo lên được một chút, không tài nào hoàn thành động tác này được.
Bùi Lộ hiểu ra: "Anh sợ em bị cảm."
Vành tai anh đã đỏ ửng lên rồi, miệng lưỡi bắt đầu khô khốc.
Mục Vãn Vãn cuống quýt gật đầu, mặc dù cô có từng nghĩ đến những chuyện này, nhưng khi thực sự bước gần đến lúc thực hành, mới phát hiện——
Còn kích thích hơn cả lúc đánh trận chung kết giải mùa xuân nữa...không không, lúc đó dù cô cũng có căng thẳng đến bức bối, nhưng vì bản thân đồng đội có thực lực, nên ít ra cô không đến mức hoảng loạn như thế này.
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, mắt đột nhiên trợn tròn!
Sau đó lập tức xoay người vào phòng tắm.
Thấy cánh cửa phòng tắm đóng chặt, Bùi Lộ ngơ ra, con ngươi cũng hơi tối đi, không nói gì, chỉ đứng dựa vào bức tường cạnh cửa phòng tắm.
Nửa phút sau, cửa phòng tắm mở ra, một cái tay trắng trẻo thò ra từ bên trong—— trong tay còn cầm cái áo của anh.
Bùi Lộ vừa định nhận lấy, cô dùng lực, anh không lấy được áo.
Mục Vãn Vãn nhỏ giọng: "...Hay để em giặt cho anh nhé?"
Bùi Lộ hối hận rồi, sớm biết vậy...lúc nãy ở suối nước nóng, anh chắn không cho những người phía sau nhìn thấy, rồi ngắm cô một lượt trước mới phải.
"Không cần đầu, anh mới mặc, không bẩn, bỏ vào máy giặt một lát là xong