Edit: Nhã Vy
Nghe tên Thập Tam bị gọi, cả Thanh Vi và Thập Tam đều sững sờ.
Sao lại thế? Trước khi Mc điểm danh, phần lớn đều là những cái tên quen thuộc, Thập Tam lại lần đầu tới, sao có thể bị điểm tên.
Mc đã điểm danh không tiện từ chối, huống chi nhiều người cũng cảm thấy
hứng thú với Thập Tam, chỉ có điều hơi ồn ào, vì thế Thanh Vi đành phải
trấn an Thập Tam một lát, bảo hắn lên tham gia trò chơi.
Thập Tam
rời đi, Thanh Vi liền muốn tìm tên đầu sỏ. Nhìn quét trên sân khấu cũng
không thấy gì ngoài ý muốn. Lại nhìn xuống dưới khkán đài, ừ, mấy người
ngồi cùng bàn Lưu Húc Dương đều nhìn lên trời, vô cùng chăm chú mà nhìn
đèn treo. Thanh Vi hơi xiết chặt tay, nhăn mày nhín hắn.
Lưu Húc Dương tuy không nhìn bên này, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh
mắt rất không thân thiện của Thanh Vi, liền quay đầu hấp tấp nói chuyện
với người khác. Đây chẳng phải là có tật giật mình rồi sao? Cô bây giờ
đã có thể khẳng định, Thập Tam bị điểm tên, Lưu Húc Dương tuyệt đối
không thoát khỏi liên quan.
Tạm thời cho qua, không so đo với tên
vô lương tâm này, Thanh Vi nhìn lên sân khấu. Trò chơi vừa mới bắt đầu,
đã có người lén ăn gian nên bị phạt, tiếp đó có người lại bẻ đôi cây
mía, bị nước bắn lên mặt liền tự động đi rửa mặt.
Còn lại mấy
người cũng không tệ, vụng về cũng bẻ được ngay ngắn. Sau đó liền xuất
hiện một người ăn gian, vụng trộm định cắn, liền phải xuống đài dưới
tiếng ồ à của khán giả.
Thập Tam không gấp cũng không chậm, không
lâu lại bẻ một cái, duy trì bộ dáng không khác với người khác quá. Chỉ
là so với những người khác, biểu tình trên mặt hắn cũng không khỏi quá
dễ dàng rồi.
Lưu Húc Dương nhìn thấy liền tức giận. Hắn vốn thấy
Thập Tam hơi gầy, tưởng rằng tên này thể chất tồi, vô cùng vất vả mới
khiến Mc điểm tên hắn lên chơi. Hắn ta cho rằng sẽ nhìn thấy cảnh Thập
Tam sớm bị loại xuống, lộ bản chất mặt trắng! Khuôn mặt bị bắn đầy nước
mía, để xem tiểu tử này còn có thể giả thanh cao không
Kết quả Yến Ngự lại dễ dàng kiên trì tới cùng, hơn nữa ánh mắt Thanh Vi thỉnh
thoảng lại quét tới, khiến cho hắn cả người ớn lạnh.
Đến cuối
cùng, những người khác đều dần bị loại, chỉ còn lại hai ngườim một là
Thập Tam, một là cảnh sát hình sự thân thủ tốt nhất, thân thể cường
tráng nhất. Xét về thân thể, Nhị Long người to hơn Thập Tam, hai bàn tay cũng to hơn nhiều.
Đáng tiếc Nhị Long cố hết sức bẻ nốt nhưng cũng lực bất tong tâm, mà Thập Tam lại không có biểu tình gì bẻ gãy dễ dàng.
Gân xanh trên trán Nhị Long nhảy tưng tưng, hắn cũng không muốn thua bởi
người trẻ tuổi gầy gò này trước mặt mọi người, liền dùng sức hô một
tiếng, rốt cục cũng bẻ được, nhưng trên mặt lại bị văng nước tung tóe.
Nhị Long nhận lấy khăn tay, vừa lau vừa đắc ý nhìn Thập Tam bên cạnh, hắn
cũng không tin Thập Tam có thể bẻ được hết. Không chỉ Nhị Long, ngay cả
mọi người bên dưới cũng chú ý Thập Tam.
Thập Tam nhìn khúc mía
trong tay, kỳ thật hơi hơi không hiểu. Hắn không hiểu cái thứ mềm mềm
giòn giòn dễ bẻ này, sao mọi người lại khó làm như thế. Là cố ý sao? Bây giờ đã là giai đoạn sau cùng rồi, hắn phải làm gì đây?
Không tự
chủ được, Thập Tam liền nhìn về phía Thanh Vi, nhìn thấy Thanh Vi cười
thoải mái, dựng nói tay cái với mình, lại khoa chân múa tay thành chứ V. Thập Tam cũng mìm cười.
Sau đó đám người đang xem, kể cả phục vụ viên, cũng liền nhìn thấy Thập Tam bẻ nốt khúc mía, sau đó im lặng nhìn Nhị Long.
Nhị Long cũng đen mặt nhìn Thập Tam.
Nếu như lúc mới bắt đầu, dù là vừa bắt đầu đã nhìn thấy Thập Tam có thể làm dễ dàng như thế này hắn cũng sẽ dễ dàng buông tay. Nhưng bây giờ là xảy ra chuyện gì, người này lại từ từ làm từng bước như vậy, cứ như đang
ứng đối, muốn khiến hắn xấu mặt sao?
Giống như lúc đấu giá, anh
một lần cho giá cao mua đồ cho xong, cứ mỗi người ra một đồng một lần,
cũng khiến người đấu giá có cảm giác muốn phun máu.
Nhị Long cắn
răng, hắn lại bẻ, lại bẻ, lại bẻ… Hắn bẻ xong liền đứng
in, nhìn Thập
Tam. Đối phương dường như còn đang đợi hắn. Chẳng lẽ tên này còn có thể
bẻ nữa? Nhị Long sụp đổ, chủ động nhận thua.
Mc cũng vô cùng hứng thú, hỏi Thập Tam có thể bẻ nhỏ nữa không? Vấn đề này cũng là câu mà người xem muốn hỏi.
Thập Tam gật đầu, rắc một cái, lại bẻ ngắn hơn. Hiện trong tay Thập Tam chỉ
còn một đoạn nho nhỏ, Mc càng thêm hưng phấn, hỏi có thể bẻ nữa không?
Thập Tam dò xét đoạn mía ngắn như vậy, nói: “Quá ngắn, lại bẻ nữa không bằng lấy dùng tay làm đao chặt mía.” Quả thực, chiều dài của khúc mía kia…
Mc hơi xấu hổ, tự động công bố Thập Tam chiến thắng.
Vì thế Kiểu
Chính Ủy trao giải, Thập Tam ôm một thùng sữa đậu nành xuống đài trong
tiếng hoan hô. Thanh Vi thả lỏng người, cô quả thực sợ Thập Tam bị yêu
cầu dùng tay không chặt khúc mía đó, sau đó…
Lúc ăn cơm, Nhị Long
chủ động tới mời Thập Tam uống rượu, hắn quả thực bội phục. Lưu Húc
Dương cũng rục rịch muốn chuốc thay Thập Tam. Thanh Vi ngăn hai chén,
sau đó kéo Lưu Húc Dương qua nói chuyện, không biết hai người nói chuyện gì, sau khi hai người trở về, Lưu Húc Dương cũng không gây ra hành động phá hoại nào nữa.
Trong bữa tiệng có người hỏi Thập Tam công tác ở đâu, Thanh Vi lại trả lời qua loa hắn vừa học xong, Tiểu Vị nói thêm
mấy câu với Thập Tam, lại thấy Thập Tam đáp lại quá lạnh nhạt. Hắn chỉ
chú ý Thanh Vi, cũng không muốn xã giao với người khác, trả lời rất ngắn gọn.
Tóm lại, Yến Ngự tuy xuất sắc, nhưng quá mức lạnh lùng rồi,
hay là đang thanh cao? Tiểu Vị thấy, chỉ cần Thanh Vi cười một tiếng với Yến Ngự, gọi hắn một tiếng, biểu lộ của hắn lập tức ôn hòa. Chuyện hắn
chuyên tâm làm nhất cũng là chuyện gắp thức ăn cho Thanh Vi.
Tiểu
Vị thở dài một tiếng, nói với Lưu Húc Dương đang tạo hình chim cánh cụt
nói: “Thấy không, anh không có hi vọng rồi.” Lưu Húc Dương gật đầu nói:
“Cô cũng đừng hả hê, cô cũng không có hi vọng.” Hai người liền đấu nhau
bằng mắt, ánh lửa tóe ra khắp nơi.
Hai tia lửa đánh nhau ầm ĩ, thẳng đến lúc ra về cũng không chấm dứt.
Trên đường về, Thanh Vi và Thập Tam đều rất vui vẻ. Hai phần thưởng, một là
thùng sữa đậu nành, một là rút thưởng được dao cạo râu, lại khiến cho
hai người cảm thấy như có dấu hiệu tốt. Không biết vì sao, sau khi biểu
diễn, hai người nhìn nhau cũng có khác biệt. Rõ ràng là muốn liếc nhìn,
nhưng lại ra vẻ vô ý.
Không khí trong xe mập mờ, không khí lạnh
lẽo của mùa đông cũng như ấm cúng hắn lên. Radio đang phát một ca khúc,
trùng hợp chính là bài Tình ca khang định.Thập Tam nhìn Thanh Vi, đôi
mắt tỏa sáng. Thanh Vi lại ra vẻ không biết gì, khóe miệng khẽ cười.
Tuyết rơi xuống dưới đèn đường, phiêu phiêu, vầng sáng bao phủ, trong xe âm
nhạc êm ái. Đoạn đường này cứ như vậy trôi qua. Không có lời nói thừa
thãi, không có chuyện gì lãng mạn, nhưng lại khiến người ta khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com