Edit: Nhã Vy
Từ sau đêm liên hoan, quan hệ của Thập Tam và
Thanh Vi cũng được cải thiện hơn. Tuy không nói gì, nhưng hai người cũng hiểu, có cái gì đó không giống với lúc trước. Đối với biến hóa này,
Thập Tam vẫn vô cùng chờ mong, hắn không dám hi vọng gì xa vời, nhưng
trong lòng lại như đang có mầm non mùa xuân nhú lên, ngăn cũng không
được.
Mà Thanh vi đối với những chuyện không lên tiếng xác định
cũng không muốn đi sâu. Loại chuyện ôn nhu mập mờ này, làm cho cô nhấm
nháp được hương vị đã lâu không được cảm nhận, dường như cuộc sống
thoáng chốc đã thú vị hơn hẳn. Tuy rằng trong lòng cô biết, cũng rất
muốn tích cực cân nhắc, nhưng chung quy vẫn có vài chuyện không ổn, cho
nên vẫn dứt khoát lảng tránh.
Chỉ là
năm mới cũng tới rồi, ba mẹ dường như cũng sắp du lịch về rồi, theo như
lệ cũ, lễ năm mới Thanh Vi sẽ về bên kia chơi tết với ba mẹ, vậy còn
Thập Tam?
Lúc Thanh Vi muốn thương lượng chuyện này với Thập Tam,
hắn liền tỏ vẻ hiểu chuyện, hắn sẽ ở nhà. Nếu sợ ba Yến mẹ Yến biết, hắn liền ra ngoài ở tạm mấy ngày. Ai cũng biết, nếu như ba Mẹ Yến Yến đột
nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ở chung với con gái sẽ xảy ra
chuyện gì.
Thanh Vi thấy Thập Tam hiểu chuyện như vậy, không chút
oan ức muốn ra ngoài ở tạm. Nghĩ đến năm mới khắp nơi náo nhiệt, hắn lại một mình trọ bên ngoài, không ăn không uống, nói chuyện không ai nghe,
liền cảm thấy mình quá nhẫn tâm.
Cho nên Thanh Vi quyết định, đợi
ba mẹ về sẽ đưa Thập Tam đi gặp mặt, nói là em trai của bạn, nhờ cô chăm sóc, trước lạ sau quen, năm mới theo cô về nhà ăn tết.
Thập Tam
nghe Thanh Vi nói muốn hắn đi gặp hai vị phụ huynh, lập tức bắt đầu bất
an… Hắn sợ hành động không thích đáng, lại thất lễ, sợ hắn không biết
nói chuyện khiến hai vị phụ huynh không thoải mái…. Lo được lo mất,
khiến Thanh Vi cười rộ lên, an ủi hắn nói: “A Ngự, không cần lo lắng. Ba mẹ tôi là người hiền hòa, không quá để ý đâu. Huống hồ nói anh là em
trai của bạn, bọn họ cũng sẽ chăm sóc anh, không cần lo lắng.”
Thập Tam nghe xong, mới thoáng yên tâm, nhưng nghĩ tới vẫn thấp thỏm không yên.
Quyết định như vậy, hai người bắt đầu tổng vệ sinh, thu thập quét dọn nhà
cửa, tuy năm mới không ở đây, nhưng cũng không thể quá lôi thôi. Cảnh
đội vừa cho mỗi người nghỉ hai ngảy, để mọi người tiện chuẩn bị cho năm
mới, Thanh Vi liền thuận tiện quét dọn một lần.
Hôm nay Thanh Vi
và Thập Tam chuẩn bị giặt màn, quét dọn phòng bếp, tới gần trưa liền
thấy hơi đói bụng, ở trong phòng bếp lại ngửu thấy mùi khói dầu, cũng
không còn sức làm cơm nữa. Thanh Vi dứt khoát gọi điện cho quán cơm gọi
hai phần cơm chiên trứng.
Ngay lúc Thanh Vi đang đứng trên thang
lau chùi tường, chuông cửa vang lên, hẳn là giao cơm. Thanh Vi nhìn bản
thây tay chân dầu mỡ, liền gọi Thập Tam đi mở cửa.
Thập Tam nhảy
xuống khỏi bệ cửa ra mở cửa, ngoài cửa cũng không phải người giao cơm,
mà là một nam một nữ mang theo bao lớn bao nhỏ. Thập Tam hơi giật mình,
chẳng lẽ là bà con? Cảm thấy bị người ta phát hiện hắn ở đây, chắc sẽ
không tốt cho Thanh Vi.
Sau đó hắn liền giật mình, cả người cứng
lại đứng ở cửa ra vào. Bởi vì hắn nhận ra, hai người này là ba Yến mẹ
Yến trên ảnh chụp gia đình! Sao bọn họ lại đột nhiên đến? Không phải
đang đi du lịch sao? Sao trước khi đến không thông báo với Thanh Vi? Bây giờ nên làm gì đây?
Giải thích thế nào? Bọn họ có tức giận không? Có mắng Thanh Vi không?
Có thể nhìn hắn không thiện cảm không? Khuôn
mặt Thập Tam biểu lộ không rõ ràng, ánh mắt kinh ngạc cũng không thể che hết.
Ba Yến mẹ Yến cũng giật mình, đứng sững ở cửa ra vào. Họ đến buổi sáng là muốn thăm con gái. Vốn không nghĩ con gái ở nhà, dù sao
bọn họ cũng có chìa khóa, thầm nghĩ giúp cô quét nhà, thuận tiện cất kỹ
quà, chờ Thanh Vi tan tầm.
Nhưng thấy xe Thanh Vi dưới lầu, nghĩ
cuối năm cũng có lúc lười biếng muốn nghỉ ngơi, liền biết con gái ở nhà. Lúc ấy hai người còn vô cùng vui mừng. Cảm giác mình đến vừa đúng lúc.
Ai ngờ sau khi gõ cửa, lại thấy một chàng trai đẹp trai đến thần kỳ mở
cửa. Bạn trai Thanh Vi sao? Sao bọn họ một chút cũng không biết. Càng
nguy hiểm là, chàng trai này mặc quần áo ở nhà, ống tay xăn cao, tóc dài buộc lên, bộ dáng như đang ở nhà. Tóc dài? Hắn rốt cuộc là ai? Đây là
xảy ra chuyện gì?
Ba Yến sững sờ cho là mình gõ sai cửa, vô ý thức nói “Thực xin lỗi”, sau đó liền chủ động đóng cửa lại. Mẹ Yến cũng giật mình, rõ ràng đây là phòng cũ của nhà mình.
Mẹ Yến đẩy bạn già: “Đây là nhà mình mà, ông xin lỗi cái gì!” Nói xong lại ngượng ngùng gõ cửa.
Ba Yến nhìn lại liền thấy quả đúng như vậy, lập tức lại hơi nổi giận: Con
gái to gan như thế từ bao giờ, lại dám ở chung nhà với đàn ông? Ông lại
nói xin lỗi với tên đáng chết này! Nghĩ đến lại nổi giận.
Thập Tam vốn bị ba Yến chủ động đóng cửa làm cho hồ đồ, chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?
Nhưng lại lập tức nghĩ, không thể nào. Sau đó cửa lại vang lên, lần này
tiếng gõ cửa lại dồn dập.
Trong lòng Thập Tam lộp bộp, đương nhiên hiểu ra hai người tức giận rồi. Hắn tranh thủ thời gian mở cửa. Khẩn
trương đến mức chỉ thiếu nước đổi người, không biết nên xưng hô thế nào. Nên gọi là chú gì, hay là gọi là bác trai bác gái?
Thanh Vi nghe
tiếng cửa mở, lại không nghe thấy tiếng người, cũng không nghe thấy em
trai đưa đồ ăn nổi tiếng lớn giọng nói gì. Cô kỳ quái hô vọng ra từ
trong bếp: “A Ngự, họ mang cơm chiên trứng đến rồi sao?” Ba Yến nghe
giọng con gái, đẩy Thập Tam đứng ở cửa ra, quát: “Không phải cơm chiên
trứng, là cha con đến rồi!”
Thanh Vi kinh ngạc, xém chút nữa rơi
xuống từ trên thang, Thập Tam cảm nhận được địch ý của ba Yến, xấu hổ
cúi đầu, mẹ Yến nhìn một màn này, không thể tin.
Lúc này, cửa lại gõ vang, một giọng nói lớn tiếng kêu: “Cơm trứng đến rồi, mau mở cửa!”
Thập Tam nhìn người một nhà, đành tự mình mở cửa, trả tiền cho em trai đưa
cơm, đóng của lại. Mẹ Yến nhìn động tác của hắn như chủ nhân, cũng chậm
rãi nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com