Nhã Vy: Từ chương nay mình sẽ chuyển danh xưng anh Thập Tam từ hắn sang anh nhé, vì hai người đã bắt đầu tình ý rồi :3
Thanh Vi mỉm cười đứng không vững, dứt khoát trượt xuống trong hồ, đàn ông
nhìn thấy mỹ nữ mặc đồ tắm, có ai không liếc qua vài lần, có khi mắt còn thiếu chút nữa là dán lên người người ta ấy chứ, thế mà Thập Tam lại
làm như thấy rắn. Anh cũng không thấy mỹ nữ kia đen cả mặt rồi.
Quay đầu một chút, Thập Tam đã phát hiện ra cô, liền trực tiếp đi tới. Thanh Vi nhìn anh đứng cạnh hồ, cười hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Đã xong mấy cảnh rồi, tôi cũng không cần làm phòng hộ hay dây kéo gì.”
“Ăn cơm chưa?”
“Đã ăn rồi, ăn cơm hộp. Em thì sao? Đã ăn gì chưa?”
“Em cũng ăn rồi, không có việc gì nên tới đây ngâm nước nóng. Anh cũng đổi đồ bơi ngâm nước nóng đi.”
Cô vừa nói vậy, Thập Tam cũng không nói gì, còn có điệu bộ tủi thân mà quay mặt đi.
Thanh vi biết Thập Tam giận cô không ra, liền cười đưa tay túm góc quần anh. Thập Tam vẫn không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống.
Thanh Vi đi ra khỏi nước, ngồi bên cạnh Thập Tam nói: “Mỹ nữ vừa rồi nóng
bỏng cỡ vầy, anh trốn gì chứ? Biểu lộ của cô ta đúng là buồn cười lắm.”
Thập Tam nghe cô trêu ghẹo liền trừng mắt với cô.
Nhưng mắt phượng của Thập Tam cũng không có chút hung ác nào, cái trừng mắt
này nói là liếc xéo thì đúng hơn, đúng là phong lưu uyển chuyển. Hô hấp
của Thanh Vi hơi cứng lại, cô trước sau như một không có sức chống cự
nào với Thập Tam, một cái “đá lông nheo” này lại càng có sức uy lực gấp
bội.
Thanh Vi điều khiển hô hấp, âm thầm tụng: ổn định ổn định. Sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Thập Tam không thấy cô nói gì, cho rằng cô mất hứng, vì vậy lại quay đầu qua nhìn. Đập vào mắt là cảnh tượng Thanh Vi vì ngâm suối nước nóng mà
khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt, trên người chỉ có áo tắm, cần cổ thon
dài, cánh tay lộ ra bên ngoài. Anh vội vàng chuyển mắt, lại thấy một
mảng eo của Thanh Vi lộ ra ngoài, hai đùi ngâm trong nước, phập phòng
trong gợn nước theo ánh đèn màu tím.
Thập Tam cảm
thấy hình như độ ấm trong phòng cao quá rồi, mặt anh nóng hổi. Thậm chí
chỗ thái dương còn ngưa ngứa, hẳn là mồ hôi rịn ra. Có thể nói cơ thể
anh là nóng lạnh không đổi, sao bây giờ lại nóng tới vậy?
Thanh Vi cũng phát hiện ra Thập Tam thẹn thùng, thái dương cũng rịn cả mồ
hôi. Cô nhớ tới tính bảo thủ của Thập Tam, vì thế nên sinh ra áy náy với chuyện bản thân không tâm lý. Thập Tam cùng lắm cũng chỉ mới thấy trên
ti vi thôi, cũng chưa bao giờ thấy nơi nào thịt trần lộ khắp nơi như
vậy.
Nhất là đám đàn ông phụ nữ đều để trần không ít
da thịt chạy khắp nơi, lại có một hai cô còn phóng điện với anh, tâm lý
của Thập Tam sao chịu nổi.
Thanh Vi cũng không cười
anh nữa, lấy khăn tắm ở một bên, giữ tay Thập Tam nói: “A Ngự, đi bơi
mặc đồ bơi là chuyện rất bình thường, nói cách khác, chẳng lẽ lại mặc đồ bình thường đi ngâm suối nước nóng sao? Anh cũng đi đổi quần bơi tới
đây được không?”
Nói xong, Thanh Vi lấy phiếu phòng, đưa cho anh đi mua quần bơi.
Thập Tam không động đậy, thấp giọng nói: “Mấy người đàn ông kia mặc ít quá.”
Thanh Vi dở khóc dở cười: “Đàn ông chỉ cần mặc quần bơi là được rồi, ai cũng vậy, không có ai cười ai hết.”
Thập Tam vẫn không chịu: “Tôi, tôi không mặc đâu.”
Thanh Vi bất đắc dĩ, nghĩ chút rồi nói: “Vậy đi, anh mặc quần bơi xong thì
choàng khăn tắm lên, xuống nước cũng khoác khăn tắm thì không thấy gì
nữa rồi.”
Thập Tam rốt cục cũng miễn cưỡng đồng ý, vội vàng quay đi.
Hơn hai mươi phút đồng hồ trôi qua, Thanh Vi trợn mắt đợi xót cả mắt, Thập
Tam mới chậm rì rì đi tới. Quả nhiên là bọc khăn tắm cỡ lớn, hơn nữa còn bọc những hai cái!
Mọi người ai cũng lé mắt qua nhìn, đẹp trai vậy mà sao cứ che che lấp lấp quái dị vậy?
Còn phiền anh quấn hai cái khăn, chân cô cũng nhũn cả ra rồi, thế nên lại chìm xuống hồ.
Về sau Thanh Vi phải làm công tác tư tưởng mãi, Thập Tam mới chịu bỏ một
cái khăn ra, dùng cái còn lại bọc cả người rồi chìm xuống hồ.
Cơ bắp trên người Thập Tam căng phồng, lại vô cùng rắn chắc, mặc quần áo
nhìn có vẻ gầy, cởi ra rồi lại nhìn cứng cỏi như sắt, mười phần sức bật, dù là động tác nhỏ xíu xiu cũng nhìn ra được sức mạnh của cơ thể.
Lồng ngực cường tráng của anh như ẩn như hiện trong khăn tắm, hai chân thon
dài, tỷ lệ eo hoàn mỹ, vai rộng eo hẹp thành hình tam giác ngược. Dưới
lưng, khăn tắm không che được hết, để lộ ra quần bơi màu đen, làn da như ngọc đối lập.
Đường viền hình tròn vểnh lên, một
khắc anh ngồi xuống trong hồ dường như đang ngồi xuống trong lòng Thanh
Vi, “xoẹt” một tiếng đã xé rách phòng tuyến của cô.
Thật ra Thanh Vi không phải là chưa từng thấy Thập Tam khỏa thân, lần trước
lúc Thập Tam kéo cửa phòng tắm ra chẳng phải đã lộ nửa người trước mặt
cô rồi sao. Nhưng lần kia cũng chỉ là liếc qua, bây giờ dù chỉ nhìn nửa
cơ thể của Thập Tam cũng đã khiến cô ngạc nhiên rồi.
Cơ thể nam tính hoàn mỹ, thể hiện hết thẩm mỹ. Thân thể như vậy khiến ai
cũng không thể kìm lòng nổi mà tán thưởng, như là một tác phẩm điêu khắc
tuyệt đẹp vậy.
Tuy chỉ ở trong hồ cạnh Thanh Vi chứ
không có ai khác nhưng Thập Tam vẫn không được tự nhiên. Anh chưa từng
bạo lộ nơi công cộng thế này. Cho dù là tắm rửa thì cũng làm một mình
trong nhà.
Vì thế lúc ngồi tronng suối nước nóng
thoải mái, Thập Tam lại như ngồi trên đống lửa. Anh lặng lẽ nhìn Thanh
vi, muốn xem biểu lộ của cô với cơ thể của mình. Kết quả lại thấy Thanh
Vi gần như si mê nhìn anh, Thập Tam vội cúi đầu, trong lòng bất an nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào, Thanh Vi cũng không ngại người anh
cứng rắn, Thanh Vi vẫn ưa thích anh.
Thanh Vi cũng
không phát hiện ra Thập Tam nhìn cô, lập tức phản ứng lại. Sao cô lại có thể nhìn chằm chằm vào Thập Tam vậy chứ, ánh mắt kia không cần nghĩ
cũng biết, nhất định là mê đắm như điên. Cô thậm chí còn vụng trộm chùi
khóe miệng, ông trời phù hộ, cũng may không chảy nước miếng, bằng không
thì thật không biết chôn đầu vào đâu.
Thập Tam ngâm
nước nóng rất qua loa, vốn Thanh Vi muốn dạy anh tập bơi nhưng Thập Tam
lại sống chết không chịu bỏ khăn tắm, vì thế đành thôi. Huống chi cũng
đã tới giờ ăn tối, Thanh Vi cùng Thập Tam ra khỏi suối, từng người tách
riêng ra đi tắm vòi sen.
Thập Tam thay xong quần áo,
biểu lộ mới tự nhiên hơn. Lúc đợi Thanh Vi, tướng mạo anh xuất chúng vô
cùng, tóc dài đen nhánh, bất kỳ ai đến gần cũng bị Thập Tam xuất khuôn
mặt lạnh lùng như băng ra dọa.
Vì thế lúc Thanh Vi đi ra ngoài liền thấy được khối băng Thập Tam, toàn thân toát ra vẻ người lạ chớ tới gần.
Thập Tam này thật là, đúng là nên sửa khí chất của bản thân đi, bằng không
sau này sao có thể ở chung với đồng nghiệp? Thanh Vi vừa cảm thán vừa
bước qua.
Buổi tối, tổ phim mời bọn họ cùng dùng cơm, cũng coi như chúc mừng hoàn thành cảnh quay dưới tuyết. Thiệu Ung dẫn
đầu mời rượu hai người. Thập Tam không uống nhưng Thanh Vi lại không
muốn phá hỏng không khí vui vẻ, thế nên đành giúp anh cản mấy chns.
Tửu lượng của cô không cao, trộn lẫn rượu đỏ và rượu đế uống, tuy không say ngay nhưng lại hấp men.
Lúc hai người về phòng mới phát hiện vấn đề, giường chỉ có một chiếc. Tuy
quả thật rất rộng lớn, ngủ ba cũng không vấn đề nhưng quả thật là chỉ có một chiếc!
Lúc Thanh Vi cầm phiếu phòng đã biết rõ
chỉ còn một gian phòng, nhưng cô tưởng phòng tiêu chuẩn ít nhất cũng
phải có hai cái giường. Trước đây cô và Thập Tam đều tách nhau ngủ,
nhưng đây là do tổ kịch cung cấp, thuê phòng ở đây hẳn cũng không rẻ.
Lần này đi bọn họ đã tiêu không ít, phí ăn ở cũng đã vượt chỉ tiêu, tiền
của cô cũng không nhiều, huống chi còn có phí tổn cho Thập Tam, quả thật khiến cô đau lòng cái ví cỏn con của mình. Vì thế Thanh Vi khẽ cắn môi, nghĩ cố qua một đêm chắc cũng không vấn đề gì.
Ai
ngờ phòng chỉ có một chiếc giường. Quầy phục vụ còn cười giải thích đây
là phiếu phòng gia đình, kể cả dừng chân, ngâm suối nước nóng, vợ chồng
mang theo con tới ngủ cũng có thể, rất có lợi ích kinh tế.
Được rồi, xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Thanh Vi và Thập Tam nhìn nhau,
lại không hẹn mà cùng nhìn về chiếc giường kia. Mặt Thanh Vi hơi nóng,
thầm muốn ngủ một giấc thật ngon.
Cô tới phòng vệ
sinh thay quần áo rồi trực tiếp ngã lăn xuống giường. Quả thật rấy mệt.
Trượt tuyết, xem pháo hoa, hôm nay còn đi bộ, bơi lội, ngâm nước nóng,
cơ thể tuy thoải mái nhưng cũng rất mệt mỏi.
Thập Tam thay quần áo xong, trong phòng chỉ mở mỗi đèn đêm, Thanh Vi nằm yên
trên giường, không biết có phải ngủ rồi hay không. Anh nhẹ nhàng ngồi
xuống cạnh giường, tới gần xem xét cô.
Chăn mền cũng
chưa đắp, bắp chân lộ ra ngoài, sợi tóc tán loạn, cơ thể hơi cứng. Thập
Tam nghĩ Thanh Vi hẳn là mệt lắm, nếu không sao có thể ngủ như vậy.
Anh chậm rãi vươn tay, lại rụt trở về, lại vươn tay, rốt cục cũng hạ quyết tâm dò xét cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com