Thanh Vi chỉ là ngủ nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên cảm giác được
một đôi tay mò tới dầu vai. Đôi tay kia rất quen thuộc, mạnh yếu vừa
phải giữ vai cô. Cô cũng không hoảng sợ, chỉ lầm bầm trong miệng: “A
Ngự, mệt quá!” Nhưng giọng nói lại vô cùng nhỏ, bản thân cũng không nghe rõ.
Sau đó đôi tay kia liền mát xa từ trên bả vai
cho cô. Xoa bóp hết mọi cơ bắp, đả thông kinh mạch, khiến cho cơ thể
không căng cứng nữa, Thanh Vi thoải mái rên lên một tiếng.
Cô lật người lại, Thập Tam ngừng tay chuẩn bị đắp kín chăn cho cô.
Không ngờ Thanh Vi lại kéo anh lại, dùng lực chút đã kéo ngã thập Tam. Thập
Tam tuy hoàn toàn có thể tránh được nhưng lại nương theo lực tay của cô
mà ngã xuống cúi trên ngươi8f cô.
Thanh Vi mở đôi mắt hơi mông lung ra, không biết là do rượu kích thích hay là vì cái gì, cô rất muốn ôm Thập Tam. Vì thế cô vương tay ra ôm anh, lại muốn hôn anh.
Thanh Vi nghiêng người qua, Thập Tam thuận theo nằm xuống cạnh cô, hai người
bắt đầu nụ hôn triền miên. Ngọt lành tươi mát, dường như đang nhấm nháp
thứ trái cây tư vị tuyệt hảo, khiến Thanh Vi không muốn rời đi. Cô nhấm
nháp môi Thập Tam, nuốt trọn tư vị mỹ diệu kia.
Rốt
cục cô cũng buông môi Thập Tam ra, hôn xuống cần cổ của hắn, kéo xuống
xương quai xanh, lại trượt thẳng xuống dưới lồng ngực bóng loáng rắn
chắc.
Cơ bắp của Thập Tam rất có độ đàn hồi, xúc cảm
rất tốt, Thanh Vi không nhịn được mà chạm vào, nhẹ nhàng vuốt ve vẫn cảm thấy không đủ, vì thế lại cắn lên một cái, nhẹ nhàng gặm nhấm như mài
răng.
Chợt thấy trên lồng ngực rắn chắc có hai điểm
hồng nhạt như hai nhụy hoa đáng yêu. Cô cọ môi xuống, dứt khoát ngậm lấp nhẹ nhàng liếm láp nơi non nớt mềm mại đấy.
Cơ thể
truyền đến cảm thu quái dị, từng đợt kích thích đánh úp tới, Thập Tam
vẫn cắn môi không dám rên lên, chỉ ôm lấy Thanh Vi vỗ về lưng cô. Mãi
đến khi Thanh Vi nắm lấy eo anh, bờ môi hôn lên ngực anh, anh mới không
nhịn được mà khẽ rên rỉ một tiếng.
Thanh Vi hôn hai
nhụy hoa khiến chúng từ non mềm trở nên cứng ngắc rồi cũng lưu luyến
buông ra, sờ tới làn da bóng loáng sau lưng anh.
Trên tay có cảm giác gờn gợn, Thanh Vi thằm dò nhìn qua, liền nhìn thấy vết
sẹo rất dài trên lưng. Thật ra vết sẹo cũng đã lành, nhìn qua cũng chỉ
có màu hồng nhàn nhạt, sờ tới sờ lui vẫn bóng loáng, nhưng cảm xúc vẫn
khác nhau.
Thập Tam cứng cả người, lúc trước hắn bị
thương tuy rằng tốc độ phục hồi rất nhanh, mấy vết thương cũ cũng đã
lành hẳn không lưu lại sẹo nhưng vết đao lại lại quá sâu, thế nên vẫn có sẹo để lại.
Thanh Vi có thể vì thế mà ghét bỏ anh
không? Bản thân đã không đẹp đẽ gì cho cam, lại có sẹo trên người, có
người phụ nữ nào sẽ thích chứ? Thanh Vi bây giờ rõ ràng đang muốn anh,
nhìn thấy vết sẹo sẽ không mất khẩu vị chứ…
Đáy lòng
Thập Tam lạnh run, còn lạnh hơn lúc bị chém một đao kia, thân thể run
rẩy nhè nhẹ, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng nhìn, cái sẹo đấy, cái sẹo đấy
anh sẽ nghĩ cách xóa.”
Đầu ngón tay của Thanh Vi lướt dọc qua vết sẹo, nhẹ nhàng hôn lên đó rồi mới đó: “Không khó coi, rất
có mùi vị nam tính, em thích.” Nói xong ánh mắt cô khẽ sáng lên, khát
vọng nhìn Thập Tam mà nói: “A Ngự, em muốn anh.”
Thập Tam chỉ cảm thấy như chỗ được hôn lên đều nóng rực hẳn lên, nóng đến
phát đau, Thanh Vi không chê anh, không chê vết sẹo nhìn buồn nôn, Thanh Vi còn nói muốn anh! Thập Tam không biết là kích động hay sợ hãi, muốn
nói lại nói không nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Thanh Vi lại hơi hoảng hốt, cô đối với Thập Tam như thế có phải hay không? Có phải uống say rồi không? Động tác của cô chậm lại. Thập Tam thấy cô
dường như đang do dự, cắn răng kéo quần áo một cái, lại tự cởi quần áo
của Thanh Vi trước.
Trong lòng anh thấp thỏm không
yên, động tác trên tay lại rất kiên quyết, chỉ là lúc cởi đến quần trong của Thanh Vi ngón tay lại hơi run, cũng không dám liếc nhìn.
Dưới ánh đèn, cơ thể của Thập Tam như pho tượng có độ ấm, tóc đen dài tán
loạn trên giường đơn trắng tuyết,
hấp dẫn vô cùng. Cơ thể anh tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, khiến Thanh Vi hít một hơi thật sâu: “A Ngự, ôm
em.”
Thập Tam ngơ ngác một chút, anh đã thấy qua sách rồi, cũng không quá khó. Nhưng bây giờ lúc động tình, anh lại ôm Thanh
Vi theo bản năng, hôn lên cơ thể cô.
Thanh Vi cảm
thấy rượu trong người như hòa vào tốc độ chảy của rượu, cơ thể ấm áp của Thập Tam áp lên người cô, bờ môi nóng hổi hôn lên mang tới mẫn cảm đặc
biệt. Cô chỉ có hai lần kinh nghiệm, bây giờ đã khống chế không nổi,
trầm thấp rên rỉ thành tiếng, muốn yêu cầu Thập Tam thêm nữa…
Thập Tam ôm lấy cô, đôi mắt vốn lăng lệ ác liệt lạnh nhạt bây giờ lại ẩm ướt nhìn cô, đôi chân thon dài hữu lực đặt bên eo cô, điều chỉnh vị trí
thích hợp.
Thập Tam nâng nửa người lên hôn cổ cô,
trúc trắc hôn hai điểm đỏ tươi trên ngực cô. Thanh Vi a lên một tiếng
rồi cũng không chịu được nữa, ôm lấy eo Thập Tam, đẩy hắn vào cơ thể.
Vừa đi vào, cơ thể Thập Tam đã cứng đờ lại, nhưng vẫn khoong lên tiếng. Anh vốn muốn tùy ý Thanh Vi hoạt động nhưng thấy cô không khống chế nổi
lực, vì thế bất mãn vận động giúp cô, càng lúc càng nhanh.
Nhanh~ Cảm giác dần mạnh lên, Thanh Vi không nghĩ được gì nữa, nhịn không được mà mấy lần gọi “A Ngự”, Thập Tam cũng đáp lại cô. Cuối cùng cô ngâm nga một tiếng, cảm thấy một luồng nóng hổi tuôn vào trong cơ thể, ủ cho cô
thoải mái.
Thanh Vi vẫn ôm sát Thập Tam. Lần hoan ái
này Thập Tam lại khiến cô vô cùng thỏa mãn. Uống rượu rồi lại hoạt động
đổ mồ hôi, Thanh Vi chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn không muốn động đậy.
Nhìn Thập Tam đỏ mắt, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, trong mắt đã có tầng
sương.
Thanh Vi nhìn thấy liền cứng cả người, kích
tình qua rồi đầu óc mới tỉnh táo lại, chẳng lẽ Thập Tam không muốn? Cũng đúng, bọn họ chỉ vừa hôn môi thôi, sao đã lăn lên giường rồi? Đối với
tính bảo thủ của Thập Tam không phải là khó chấp nhận lắm sao?
“A Ngự, anh làm sao vậy? Em xin lỗi…” Thanh Vi bối rối nhổm dậy, lau nước
mắt cho anh. Đột nhiên cảm giác mình như lưu manh ép buộc thiếu nữ hồn
nhiên vậy, trong lòng lại buồn cười, nhưng lại nghĩ Thập Tam không muốn, trong lòng cô lại khổ sở.
“Không, không phải.” Thập
Tam vội vàng tới gần cô nói: “Đây là lần đầu tiên của anh, lúc “phá
thân” có hơi đau, không phải là không muốn.”
“Phá thân?” Thanh Vi choáng váng, nhìn Thập Tam bình thường mạnh mẽ mà quên mất anh đến thì thế giới nữ tôn.
Thập Tam lôi một chiếc khăn mặt từ bên dưới ra, đấy là khăn anh lau tóc ném
lên giường, về sau cố ý lót dưới thân. Anh nghiêng đầu qua chỗ khác, đưa cho Thanh Vi nói: “Lạc hồng(*) của anh.”
(*)Lạc hồng: Máu xử nữ.
Thanh Vi bấn: lạc hồng của đàn ông? Chảy ra từ đâu vậy?
Cô còn chưa kịp nghĩ thông mấy vấn đề tà ác kia lại đã phát hiện ra không
có gì trên khăn mặt hết. Cô nhìn qua nhìn lại vẫn chỉ thấy một màu trắng tuyết. Thập Tam muốn cô nhìn cái gì mới được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com