Thời tiết dần trở nên ấm áp, không khí hơi ẩm ướt, quần áo mọi
người mặc cũng đã nhẹ đi một tầng. Thanh Vi cũng rất vui, cô mặc một cái áo khoác mới trông rất xinh đẹp.
Tiền lương được
phát, Thanh Vi đã dùng hết từ lâu, lại đột nhiên nhận được bưu phẩm của
Yến Dung. Là một thùng giấy căng phồng, mở ra thì là một loạt áo khoác,
váy vóc, túi xách dành cho cô.
Yến Dung bây giờ cũng
coi như là tiểu phú bà rồi, còn đang ở thành phố H, phồn hoa hơn nơi này nhiều, quần áo cũng nhiều kiểu dáng mới, Thanh Vi thản nhiên nhận tâm ý của chị ấy, mặc vào cảm thấy rất vừa người.
Thanh Vi vô cùng vui vẻ, chẳng những vì quần áo mới rất đẹp mà còn vì có thể mua thêm ít đồ cho Thập Tam. Anh muốn đi làm chắc sẽ phải sắm sửa thêm ít
đồ, quần áo mùa xuân, điện thoại cũng không thiếu được.
Vốn định đi tìm Thập Tam ngay nhưng lớp cấp 3 lại có lịch họp ở thành phố C, Thanh Vi tính họp xong sẽ về nhà cha mẹ.
Cô đã nói đi cùng với bạn học Á Á, vì vậy nên cô tới nhà Á Á trước. Nhà Á Á là một căn hộ, không có thang máy, phải leo lên 5 tầng lầu, gõ cửa một
chút đã nghe thấy trên lầu ầm ỹ, Á Á chạy ra mỏ cửa, bảo cô chờ một lát. Thanh Vi nhìn Á Á bận rộn thay đồ trang điểm, lại nói chuyện phiếm với
cô ấy: “Sao trên lầu ồn vậy?”
Á Á bắt đầu phàn nàn,
nói trên lầu đang dọn nhà, mấy ngày nay họ đang thu dọn đồ đạc, cả tối
cũng chẳng được yên, khiến cô ấy hôm qua còn mất ngủ.
Nói xong lại có tiếng động cơ dưới lầu, là công ty dọn nhà. Sau đó có mấy người ầm ỹ bước xuống, bắt đầu chuyển đồ trong nhà.
Á Á vừa tô son, vừa dò xét Thanh Vi qua gương, cười nói: “Đồ đẹp đấy,
nhưng còn thiếu ít đồ trang sức.” Nói xong liền đeo cho cô một đôi hoa
tai: “Tớ vừa mua, chưa dùng đâu, tặng cậu dùng, là cỏ bốn lá lấy may mắn đấy nhé.” Hoa tai này rất tinh xảo, đeo lên quả nhiên khiến Thanh Vi
càng thêm lung linh.
Á Á chê cô mặt mộc, muốn trang
điểm cho Thanh Vi, Thanh Vi lại thấy cô ấy trang điểm kỹ quá, chỉ cười
lắc đầu: “Được rồi, họp lớp thôi mà, không cần phiền vậy đâu.”
Á Á nghe vậy lại nói: “Họp lớp cũng là gặp người cũ, ăn mặc phải xinh đẹp chứ.”
Cô ấy đang nói gì vậy? Thanh Vi mơ hồ. Người cũ nào? Bạn học đều tính là
người cũ, nhưng đâu phải ít gặp nhau? Thanh Vi hỏi: “Ý gì vậy? Người cũ
nào cơ?”
Á Á kinh ngạc nói: “Cậu không biết thật sao? Phó Hồng về rồi, lần họp lớp này là cậu ấy đứng ra tổ chức, mọi người
đều nói cậu ấy muốn gặp cậu nên mới vậy đấy.”
Phó Hồng? Thanh Vi há hốc mồ, nhớ lại nam sinh nhiều năm trước.
Một khuôn mặt chậm rãi hiện lên trong đầu: “Mày dài mắt to, mang theo vẻ
trẻ trung chưa thành thục, đam mê chơi bóng rổ, cũng thích đọc sách, nói cái gì cũng rõ ràng, là người nổi bật trong đám bạn học.
Nhưng cậu ấy cũng không thích tiếp cận nhiều người, dù lúc chơi bóng rổ có
nhiều nữ sinh nhiệt tình gọi tên nhưng cũng rất ít đáp lại. Nhưng nếu
bạn học muốn hỏi bài, cậu ấy đều chỉ dẫn cụ thể, rất ưu nhã ổn trọng.
Nhà bọn họ ở gần nhau, thường cùng nhau đi học. Trên đường thì cùng thảo luận bài vở, lí tưởng của mình.
Kỳ lạ là tuổi dễ sinh ra mập mờ đó, bọn họ tiếp xúc gần gũi như vậy nhưng
lại không ai nói gì, bọn họ cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Có lẽ bởi vì Phó Hồng luôn ôn hòa với nữ sinh, không đặc biệt tốt với ai,
hơn nữa cậu ấy còn rất cao, như hình tượng một người anh vậy, nên khiến
mọi người cũng chẳng biết nói gì.
Lúc đó Thanh Vi vẫn còn ở tuổi xúc động, có khi có ý kiến trái với Phong Hồng liền hăng say biện luận, khiến cậu không thể không đồng ý. Không biết là Phó Hồng
nhường cô hay không thích biện luận, chỉ nói ra cái nhìn của bản thân
rồi lẳng lặng nghe cô nói, Thanh Vi tự cho là mình thắng, Phó Hồng cũng
chỉ nhìn cô cười cười.
Thanh Vi liền nghĩ rằng cậu ấy bị mình thuyết phục, mắt liếc thấy người ta cao hơn mình một chút mà
vẫn thua nên rất dương dương tự đắc.
Nhưng sự thật chứng minh, Phó Hồng nói đúng rất nhiều chuyện.
Qua một thời gian dài, Thanh Vi càng nghe nhiều ý kiến của cậu ấy hơn, vẻ “tiểu nhân đắc chí” ngày càng ít.
Phó Hồng trừ lúc ở trên sân vận động là sinh long hoạt hổ, thời gian khác
đều rất điềm tĩnh, rất ít nam sinh vẻ ngoài cao lớn như cậu mà làm việc
lại trật tự rõ ràng như thế, vì thế cũng không khó hiểu khi cậu trở
thành học trò ưu tú trong mắt giáo viên.
Ba mẹ Thanh
Vi nhiều lần khen cậu khiến Thanh Vi buồn bực. Vì thế cô không ít lần
ngáng chân, ý đồ bẻ gã điển hình này, Phó Hồng lại chưa bao giờ giận,
nhưng cũng rất ít khi mắc lừa.
Mỗi lần Phó Hồng tránh bẫy của cô đều ra vẻ chẳng có chuyện gì, chỉ có cô là phiền muộn.
Cô kể lại phiền muộn này với Á Á, Á Á đùng đùng nổi giận mắng cô, cô mới
biết thì ra Phó Hồng rất được các bạn nữ ưa thích, Thanh Vi lại không
biết quý trọng, đúng là khiến người ta muốn đánh luôn.
Lúc đó cô cũng nghĩ, chẳng lẽ Phó Hồng thích mình?
Nhưng cô lại nhanh chóng kết luận là không phải. Phó Hồng chưa bao giờ nói
năng mập mờ, không tặng quà bao giờ, cũng không ân cần giúp đỡ cô. À,
ngoại trừ có cho cô mượn bài tập. Ngay cả khi tranh
luận cũng chẳng thèm lưu tình mà phê bình cô ngây thơ không thành thục, cho dù vẫn giữ thái
độ tốt nhưng ngôn từ luôn sắc bén.
Cũng có những lúc
cậu tốt với cô. Trên đường đi học lắng nghe phiền não và chuyện vui của
cô, đề nghị với cô lúc cần, thỉnh thoảng giúp cô sửa dây xích, chỉ cô
chơi bóng rổ.
Hình như… Những chuyện này không giống
là cậu ấy thích cô! Thanh Vi lại thản nhiên, không cố kỵ tiếp tục phát
triển tình huynh đệ với Phó Hồng.
Mãi đến khi cô và
cậu ấy cùng thi vào một trường đại học, cô tiếc chô cậu, với thành tích
của cậu đã có thể thi được trường tốt hơn rồi. Bọn họ vẫn giao du bình
thường, không gần không xa, thân cận nhưng không thân mật.
Cho đến khí cô tốt nghiệp, gặp Thịnh Thế, anh ta gia cảnh tốt, bằng cấp
cao, giỏi giao tiếp, vẻ ngoài anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng. Người ưu tú
như thế lại chủ động tiếp cận cô.
Sau đó cô mới phát hiện ra, Thịnh Thế hóa ra là bạn hồi bé của cô, cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Dưới những ánh mắt ghen tị, Thịnh Thế tỏ tình với cô, tặng hoa hồng, lãng mạn kiêu ngạo nhìn cô, cô lao vào cái ôm của anh ta.
Phó Hồng ảm đạm bỏ đi. Một mình tới thành phố khác lập nghiệp.
Lúc bạn bè đi tiễn anh ta, anh ta uống say mới nói anh ta thích Thanh Vi,
đã thích rất nhiều năm. Nhưng anh ta chỉ biết đi bên cô, không biết biểu đạt. Bây giờ Thanh Vi đã có người trong lòng, anh cũng nên ra đi.
Mọi người đều khiêpps sợ, mà Thanh Vi lại không ở đó, lúc đó cô đang đi gặp cha mẹ Thịnh Thế. Sau đó biết được cũng không nói gì.
Nếu Phó Hồng thổ lộ thì mọi chuyện đã khác. Nếu Thanh Vi nhạy cảm hơn một
chút thì mọi chuyện sẽ không như thế. Nhưng ván đã đóng thuyền, Thanh Vi chỉ có thể chúc anh ta hạnh phúc.
Thịnh Thế rất ưu
tú. Anh đầu tư vào xí nghiệp nước ngoài, vài năm sau đã làm nên sự
nghiệp, một đường thăng chức, ngay lúc mọi người hâm mộ Thanh Vi muốn
chết thì anh ta lại được phái ra nước ngoài công tác, được hưởng đãi ngộ cao hơn.
Phía nước ngoài yêu cầu không thể kết hôn
trong nước. Người nước ngoài rất tinh ranh, họ sớm ngăn cản các tai họa
ngầm, một bên sự nghiệp một bên tình yêu, Thịnh Thế ôm Thanh Vi bảo cô
chờ anh ta.
Trước khi Thịnh Thế đi thì xảy ra lần đầu tiên với Thanh Vi.
Lúc đi được một năm, Thịnh Thế có trở lại một lần, vẫn nói Thanh Vi chờ anh ta, bọn họ lại có lần thứ hai.
Nhưng Thanh Vi chờ đợi hai năm, có một số việc đã sớm thay đổi. Hai người đã
sớm không tìm được tiếng nói chung, cách nhìn nhận cũng không đồng nhất
nữa.
Thậm chí lần thứ hai thân mật cũng chẳng còn mùi vị gì nữa.
Sau đó- Đã không có sau đó.
Có người lúc ra nước ngoài gặp lại Thịnh Thế, nhìn thấy anh ta ôm một cô
gái ngoại quốc, nhìn rất thân mật. Người bạn đó không dám kinh động, chỉ về lặng lẽ nói với Thanh Vi. Thanh Vi gọi điện quốc tế, trong điện
thoại, Thịnh Thế im lặng, ngay cả xin lỗi cũng không nói. Thanh Vi đã
hiểu, yên lặng cúp điện thoại.
Lúc mọi chuyện truyền
ra, những người lúc trước hâm mộ ghen ghét cô, giờ lại nhìn cô với anh
mắt có đồng tình, nhưng cũng có hả hê.
Thanh Vi không muốn nghe ai an ủi, cũng không muốn về nhà.
Cô lúc đó thường xuyên đi dạo không có mục đích, trong trí nhớ là bầu trời đầy lá thu rụng, như đang cười cô không hiểu thấu tình yêu.
Nhưng khắp nơi đều có dấu chân bọn họ từng đi quá.
Những kỉ niệm vui vẻ, ngọt ngào, đau đớn, nóng bỏng nhuộm khắp trong lòng Thanh Vi.
Vẫn nên để thời gian làm mờ hết thảy.
Mà lúc đó cũng truyền tới tin của Phó Hồng.
Phó Hồng rất ưu tú, chỉ có điều sự ưu tú của anh rất trầm, không ai nhìn
thấy. Lúc anh làm việc ở thành phố S, mọi chuyện rất thuận lợi, được một giám đốc quyền uy nhận làm học trò, trở thành kiến trúc sư được tán
thưởng.
Anh phác thảo ra rất nhiều phương án tốt, trở thành kỹ sư cấp cao, có danh tiếng, có công ty muốn mời anh về làm nhân tài chính trong công ty, tiền lương rất nhiều, tương lai tốt đẹp.
Nhưng những chuyện này đã chẳng liên quan gì tới Thanh Vi nữa rồi.
Phó Hồng không chủ động liên hệ với cô, nhưng chưa hẳn đã không biết chuyện của cô.
Hơn nữa bọn họ thì tính là gì? Không phải người yêu, cũng chẳng có quan hệ mập mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com