Thanh Vi nhìn Á Á quan tâm mình thì tỉnh lại từ trong hồi ức.
Cô cười cười không nói gì: “Không cần nghĩ nhiều quá, chỉ là gặp lại bạn học cũ mà thôi.”
Cô quả thực nghĩ đã lâu không gặp, Phó Hồng trở về tổ chức họp lớp, nhưng lúc cô nhận thông báo lại không để ý cũng nên.
Nếu không có Á Á nhắc nhở, có lẽ cô đột nhiên nhìn thấy Phó Hồng cũng sẽ
thấy không được tự nhiên. Nhưng bây giờ đã có chuẩn bị tâm lý sẵn rồi
thì không có gì nữa.
Thời gian trôi qua, cảnh vật
cũng thay đổi, người đi cảnh cũng khác, những câu chuyện tốt đẹp qua
tháng năm rồi cũng sẽ khác. Thanh Vi hiểu được điều đó.
Phó Hồng trở về khoe khoang cũng được, tình cũ chưa dứt cũng được, anh ta
đối với cô cũng không phải là cậu thiếu niên thuần túy năm xưa nữa.
Thực tế bọn họ đã có cuộc sống riêng của mỗi người, từng người sống trong
vòng luẩn quẩn của riêng mình, bạm bạn thì được, nhưng người yêu thì rất khó, những chuyện này cô đã từng trải qua.
Hơn nữa
cô đã có Thập Tam. Mà Phó Hồng, bấy lâu nay sống ở thành phố đầy hấp
dẫn, chắc chắn cũng không còn trong sáng như năm xưa nữa.
Á Á chậc chậc hai tiếng: “Thanh Vi, không biết cậu vô tư hay lạnh lùng
nữa, cho dù là giả vờ thì tớ cũng bội phục cậu đấy. Lúc trước chia tay
dứt khoát với họ Trịnh, bây giờ cũng chẳng nhăn lấy một cái.”
“Vậy cậu muốn tớ thế nào đây? Ngửa mặt lên trời thét dài? Khóc rống lên sao?” Thanh Vi cười đánh cô một cái.
Á Á làm bộ thẹn thùng: “Đương nhiên là phải giả vờ nhu nhược rồi, vừa
kiên cường vừa lo âu, lúc nhìn bạn học Phó thì có vẻ muốn nói lại thôi,
sắc mặt trong trẻo lạnh lùng nhưng ngôn ngữ cơ thể lại đầy quyến rũ, cam đoan cậu ấy sẽ chịu không nổi đâu.”
Cô nàng nói xong còn nhìn Thanh Vi với hai mắt như hai bó đuóc, như là động viên trước
trận chiến: “Tóm lại thì cậu ấy là đối tượng kết hôn đáng đề cử đấy, hi
sinh chút nhan sắc cũng đáng mà!”
…Thanh Vi hết nói.
Cô dứt khoát không thèm để ý đến Á Á nữa, đi ra cửa sổ nhìn xuống.
Bên chiếc xe vận tải, ba bốn người đang bận rộn qua lại. Đột nhiên, một
người khiến ánh mắt cô ngưng lại, bóng lưng thẳng tắp, rất giống Thập
Tam.
Nhìn từ phía trên chỉ có thể nhìn ra người nọ
mặc quần áo rất cũ kĩ, trên vai khoác túi đồ, còn cõng một cái TV. Thanh Vi nhìn kĩ, chỉ thấy anh ta tóc ngắn, chưa kịp nhìn thêm thì người ta
đã vào trong xe.
Tóc ngắn, vậy không phải là Thập Tam rồi. Huống chi lúc này có lẽ anh đang ở trên lớp. Chắc là mình nhớ Thập Tam quá rồi.
Á Á rốt cục cũng chuẩn bị xong, ngăn nắp đi ra ngoài cùng Thah Vi. Cô dặn hanh Vi làm bộ “xuân ý dạt dào”, lao tới “cuộc hẹn mùa xuân” với bạn
học cũ. Thanh Vi thì đen mặt, cô bạn Á Á này cũng không có ý xấu, chẳng
qua là ngây thơ quá.
Á Á nói rất hưng phấn, lúc ra
hành lang không chú ý đi qua gần sát một người. Người nọ ôm một cái túi
lớn, đang đợi người trên xe nhận đồ. Á Á sợ cọ phải quần áo bẩn liền vội tránh qa một bên.
Thanh Vi nhìn thấy người này chính là công nhân dọn nhà. Dường như anh ta cũng nhận ra được cái nhìn chăm
chú của Thanh Vi, liền ôm đồ chui tọt vao xe, cái bao lớn vẫn đang che
mặt.
Thanh Vi bước chậm lại, nhìn vào trong xe. Trong xe đã có không ít đồ, người vừa rồi ngồi xổm bên trong như sửa sang
lại, dường như đang bận rộn lắm vậy, Thanh Vi vẫn lẳng lẳng nhìn.
Á Á thấy Thanh Vi dừng hẳn thì giục cô: “Nhìn gì đó, đều là bụi bặm, đừng để bẩn quần áo!”
Thanh Vi không trả lời, nhìn người tóc ngắn bên trong, nhẹ nhàng nói: “A Ngự, anh xuống đây.” Người trong xe như bị đánh
trúng, chậm rãi dừng tay,
cứng người lại.
Thanh Vi thấy anh vẫn có ý trốn trong đó, lại nói thêm: “Đi ra.”
Thập Tam không giấu được nữa, chậm rì rì bò ra.
Lúc này công nhân dọn nhà khác cũng tới, kinh ngạc nhìn cảnh này.
Thập Tam cúi đầu như phạm sai lầm lớn vậy, đứng trước mặt Thanh Vi như thế.
Anh mặc một bộ quần áo thể thao cũ nát, toàn thân bụi đất, trên vai vác
túi dệt, tóc ngắn dài không đều.
Á Á không rõ Thanh
Vi nhìn chằm chằm vào cái người đầy bụi này làm gì, hơn nữa ánh mắt lại
rất phức tạp chuyên chú, xem ra cũng không phải quan hệ bình thường. Cô
cảm thấy không ổn, liền đẩy Thanh Vi nói: “Người quen hả? Chào hỏi rồi
đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Thanh Vi làm như không
nghe thấy. Cô kéo tay Thập Tam nhìn kĩ, liền nghe xung quanh có mấy
tiếng hít thở mạnh, tay Thập Tam khẽ rụt, lại bị cô giữ chặt.
Thanh Vi nhìn anh chằm chằm, sau đó nhìn hai tay anh: vốn bàn tay đẹp đẽ, nay lại thô ráp, vết thương chi chít, vốn dàn da trơn trượt nay lại thô ráp vô cùng.
Vốn là hai bàn tay thon dài đẹp đẽ, nay ở
trong bàn tay trắng nõn của Thanh Vi lại không cân đối chút nào. Thập
Tam cũng phát hiện ra, anh muốn rút tay lại nhưng không được, đành tìm
cách che đi, tự lừa mình dối người.
Thanh Vi nhận ra Thập Tam đang khiếp sợ.
Thì ra đây gọi là kiêm chức của Thập Tam, thì ra tiền mua điện thoại của
anh là từ đây, thì ra anh vẫn lừa dối cô và bố mẹ cô, tự đi tìm việc
làm.
Tóc anh cắt lúc nào? Cô không biết.
Anh không đi học từ lúc nào? Cô không biết.
Anh tìm việc cực khổ thế nào? Cô không biết.
Anh mỗi ngày dấu diếm cha mẹ cô thế nào? Cô không biết.
Cô không biết gì hết… Anh cứ gạt cô mãi như vậy sao?
Trong lòng chua xót lại tức giận, giọng cô trầm xuống: “Anh không muốn nói gì sao?
Thập Tam cảm thấy tâm trạng cô đang cuộn lên, anh liếm môi không nói gì.
Thanh vi buông tay anh ra, thất vọng: “Anh muốn kiếm tiền gấp như vậy sao?
Ngay cả chờ lớp huấn luyện xong cũng không chờ được sao?”
Thập Tam rốt cục cũng mở miệng, nhưng lại chỉ nói ba chữ chẳng có ý nghĩa gì nhất: “Thật xin lỗi.”
Thanh Vi nói chậm: “Anh nên xin lỗi bản thân anh ấy.”
Thập Tam ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm, cả câu xin lỗi cũng không nói nổi nữa.
Anh không có biểu tình gì, chỉ đứng đó, thẳng tắp như đại thụ, mái tóc bị
cắt ngắn có gió luồn qua, rất không hòa hợp với khuôn mặt anh tuấn.
Thập Tam bị Thanh Vi và Á Á nhìn đến khó chịu, muốn đưa tay lau bụi trên
mặt, lại phát hiện tay chân quần áo cũng bẩn, ngón tay cũng thành màu
đen rồi, nên lại để xuống.
Lúc này, anh cảm thấy mình không chịu được mất mặt như thế, khiến Thanh Vi mất mặt.
Tầm mắt Thập Tam nửa đóng nửa mở, như che đi ánh mặt trời tươi đẹp của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com