Á Á nhìn thấy rõ mặt của Thập Tam- vừa rồi cô còn cho rằng là
một người bẩn thỉu, ai ngờ lại là một anh đẹp trai. Tuổi trẻ, trốn học
đi làm công, đúng là vấn đề của thiếu niên, chẳng lẽ là người nhà Thanh
Vi sao?
Tuy có cảm giác hơi kì lạ, có gì đó không
đúng, nhưng cô vẫn nở nụ cười: “Được rồi, đứng chắn ở đây cũng không có
cách, lúc nào quay lại thì dạy dỗ sau nhé?”
Cô nói
xong liền nhìn đồng hồ, ra hiệu thời gian sắp muộn. Mấy người dọn công
trong nhà cũng vây tới, có người nói: “Tôi còn thấy nghi nghi, hóa ra
thằng bé này lừa người nhà đi làm!”
Thập Tam nhìn Á Á gọn gàng, đụng anh một chút cũng phủi quần áo cả tiếng, lại nhìn Thanh
Vi rực rỡ, nhìn lại bản thân mình lại không tự giác lui về sao.
Anh biết anh không nên giấu diếm đi tìm việc. Nhưng anh thật sự muốn mua
điện thoại cho Thanh Vi, còn có rất nhiều thứ anh muốn làm cho cô.
Nhưng không có công việc thì vĩnh viễn không thể làm gì cho cô được. Lúc anh
tìm việc mới phát hiện ra mọi chuyện lại khó khăn như thế, thông báo
tuyển người đầu tiên đều yêu cầu bằng cấp. Anh tới một khách sạn muốn
làm nhân viên tạp vụ mà cũng đòi bằng cấp.
Mà những việc rửa bát trong quán cơm, bảo mẫu đều là công việc của phụ nữ, cũng cần có chứng nhận.
Đừng nói đến bằng cấp, ngay cả chút việc kỹ thuật anh cũng không biết làm, không biết học ở đâu.
Vì tìm việc, anh dứt khoát cắt tóc – tóc dài dễ bị tư chối.
Lúc ấy anh vẫn do dự mất một lúc lâu. Chưa nói đến chuyện thân thể da thịt
tóc tai là của cha mẹ, nên yêu quý, Thanh Vi cũng rất thích tóc anh,
thường xuyên vuốt ve khen tóc anh trươn mượt như tơ, anh không nỡ.
Nhưng đàn ông ở đây đều tóc ngắn, anh muốn tìm việc thì không thể không nhập gia tùy tục.
Thanh Vi nhìn thấy có lẽ sẽ tức giận, sẽ không thích anh. Anh nghĩ mãi rồi
cuối cùng vẫn cắn răng cắt tóc. Tự cắt rất khó coi, chưa nói đến chuyện
tạo kiểu.
Anh nhìn thấy trên báo có tin tuyển nhân
viên phục vụ quảng cáo, không phân biệt nam nữ, không xem bằng cấp, chỉ
cần bề ngoài đoan chính, tiền lương có hơn vạn, còn trích phần trăm. Anh ôm hi vọng tới xin làm, tới một đại sảnh tòa nhà Casino.
Nhân viên tuyển mộ rất hài lòng về ngoài và khí chất của anh, giật giây anh
ký vào hợp đồng công nhân, còn không ngừng nói về chỉ cần giải phóng tư
tưởng, tác phong cởi mở là đã có thể kiếm rất nhiều tiền.
Thập Tam nhìn điều khoản trên hợp đồng, lại nghe những ám chỉ kia, còn có cái gì mà không rõ nữa?
Anh vứt hợp đồng, mặc kệ người sau lưng ới gọi.
Cuối cùng anh tìm được việc ở một công ty dọn nhà.
Ở đây bằng cấp cũng như giấy lộn, chỉ nhìn sức không nhìn bằng. Thập Tam
đúng là nhìn rất khỏe mạnh. Anh chịu được cực khổ, tốc độ dọn nhà nhanh
hơn người khác.
Làm công việc dọn nhà tuy rất mệt
nhưng chỉ cần có sức cũng kiếm được không ít. Nhưng việc này tốn thể
lực, chỉ có tuổi trẻ khỏe mạnh mới làm được, cậy mạnh dễ bị thương, ví
dụ như trật thắt lưng chẳng hạn. Vì thế người làm lâu dài cũng khoong
nhiều lắm.
Thập Tam khỏe hơn bất cứ ai, người khác
mệt đến co quắp rồi, anh vẫn có thể làm, khiêng đồ đạc cồng kềnh trong
nhà, anh đều làm được hết. Công ty và nhân viên tạp vụ đều bội phục, vì
thế phát tiền lương sớm hơn cho anh, anh mới có tiền mua điện thoại cho
Thanh Vi.
Đối với ba Yến mẹ Yến, anh nói thầy giáo
giới thiệu kiêm chức, mỗi ngày đi sớm về trễ, thay quần áo ở công ty,
trước khi trở về lại rửa tay rửa mặt sạch sẽ, cũng không bị ai phát hiện ra.
Nhưng hôm nay lại bị Thanh Vi phát hiện.
Thanh Vi vừa đi ra khỏi cửa, Thập Tam đã phát hiện ra rồi. Anh lập tức bối
rối vô cùng, cũng may đang ôm túi lớn, có thể che được mặt.
Nhưng chỗ đi chật quá, bạn đi cùng thanh Vi sợ bẩn, không ngừng phủi bụi, cuối cùng khiến Thanh Vi chú ý đến anh.
Thập Tam vốn muốn trốn trong xe, đợi Thanh Vi đi, không ngờ Thanh Vi lại gọi anh, rõ ràng là đã phát hiện ra anh.
Thập Tam biết anh làm cô xấu hổ rồi, làm mất thể diện của cô.
Trước mặt
bạn học của cô, anh làm công việc vất vả này, mặc đồ bẩn, không có
thể diện. Nhìn biểu hiện của Á Á đã biết, mọi người ai cũng chướng mắt
người như anh.
Đúng vậy, không việc của anh bây giờ ở thế giới trước đây là kẻ khiêng kiệu, hoặc là cu li, là loại người
không biết làm dì, chỉ dựa sức kiếm cơm ăn.
Nơi đây tuy kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng sống cũng vất vả mệt mỏi, vẫn không có mấy ai muốn làm.
Thành Vi thất vọng rồi, mặt mũi cũng sượng ngắt kìa.
Cứ nói với bạn anh là bà con xa là được rồi, dù sao trước đây cũng chưa
từng giới thiệu với cô ấy mà. Hoặc là dứt khoát không nhận anh, bây giờ
quay người đi cũng được, nếu không Thanh Vi sẽ xấu hổ trước mặt bạn mất.
Dù sao thì anh cũng chưa từng vọng tưởng có thể có quan hệ gì với cô. Chỉ
cần có thể ở bên cô, chăm sóc cô, có danh phận hay không thì có há gì?
Với chuyện này, anh đã sớ nghĩ kĩ rồi. Anh cùng lắm cũng chỉ là hộ vệ của
Thanh vi, có lẽ cũng chẳng đủ trình độ làm hộ vệ, chỉ là một nam sủng.
Thập Tam cảm giác mình phải hiểu rõ như vậy, trong lòng lại khổ sở vô cùng,
từng giọt như bật sâu vào đáy lòng, khiến toàn thân anh rét run.
Anh nghĩ nhiều như vậy thật ra cũng chỉ mới qua vài giây. Á Á lại nói:
“Thanh Vi, cần đi rồi, cậu lo lắng thì thông báo người nhà đi.”
Thanh Vi cười nói với cô nàng: “Anh ấy không phải người nhà của tớ.”
Á Á nghe xong cũng không thể không “A” lên một tiếng, sắc mặt Thập Tam
lập tức trắng bệch, mím chặt môi, lại lùi về phía sau một bước. Vài
người bốc vác bất mãn nhìn Thanh Vi.
Á Á cho rằng cô sắp đi, lại nghe thấy Thanh Vi nói: “Anh ấy là bạn trai tớ.”
!
Im lặng hoàn toàn. Thập Tam nhìn Thanh Vi với vẻ không thể tin, nhóm bốc vác cũng trợn tròn mắt.
Á Á kêu lên một tiếng: “Thanh Vi! Cậu nói cái gì? Cậu lấy đâu ra bạn trai? Anh ta là ai?”
Cô ấy đúng là giật mình quá thể, bắn liên hồi, đặt câu hỏi liên mồm, Thanh Vi không biết nên trả lời câu nào trước, Á Á đã kiên quyết lôi cô sang
một bên.
Á Á nhỏ giọng dồn dập nói: “Anh ta bằng cấp
gì? Gia cảnh thế nào? Chắc cũng khoong có gì đặc biệt, cậu hơn hẳn nhiều người, điều kiện tốt vậy, sao lại chọn bạn trai như thế?”
Thanh Vi nói nhỏ: “Anh ấy tên A Ngự, tuy không có bằng cấp bối cảnh nhưng rất tốt, đối xử với tớ cũng rất tốt.”
Á Á trợn to mắt, cắt lời: “Cậu xem ngôn tình nhiều quá đó hả? Anh ta
đương nhiên phải đối xử tốt với cậu rồi, nhưng sau này thì sao? Đối xử
tốt với cậu thì có thể lấy làm cơm ăn, lấy làm phòng ở chắc?”
Thanh Vi nói: “Tớ có nhà, anh ấy cũng có công việc, chúng tớ không chết đói được.”
Á Á nghe vậy thì hết nói nổi, xoa ngực nói: “Cậu váng đầu hả! Cậu cũng
không phải con gái nhà giàu, không có nhiều tiền. Sao phải cùng anh ta
nằm gai nếm mật, về sau cậu hoa tàn ít bướm, vậy phải làm sao đây! Còn
nữa, lỡ như anh ta lừa đảo thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com