Phó Hồng vừa vào cửa liền tươi cười chào hỏi Yến ba, Yến mẹ.
Anh còn rất tự nhiên, thân mật hỏi Yến mẹ: “Dì có nhớ con không? Phó
Hồng, bạn học Thanh Vi, trước kia hay đến nhà dì ăn chực đó?”
Quả nhiên Yến mẹ kinh hỉ nói: “Là Phó Hồng à, nhiều năm rồi không gặp con!
Lúc trước con cũng giúp dì không ít.” Về sau mấy người bắt đầu bắt
chuyện, trong nhà tiếng nói cười liên tục. Yến ba rất hài lòng với việc
Phó Hồng tặng trà, lại nói anh có lễ phép, thật là quá khách khí.
Năm đó hai ông bà cũng rất ưu thích Phó Hồng, đó là sự ưu thích đối với vãn bối ưu tú, nghe lời, bây giờ nhìn anh ân cần đưa Thanh Vi về, lại có
thái độ tốt như vậy, tất nhiên nhịn không được mà hướng suy nghĩ về con
rể.
Nhất là Phó Hồng một lòng không tránh kiêng kị,
với tình huống xảy ra, cho dù sự nghiệp anh thành công, dù cho khiêm tốn chút ít thì cũng rất không tồi, Yến mẹ lại càng thích.
Mấy người bọn họ nói chuyện vui vẻ, Thanh Vi lại nhìn Thập Tam vẫn đang trầm mặc.
Thập Tam hẳn là vừa tắm rửa xong, tuy tóc vẫn bù xù nhưng đã ổn thỏa hơn
nhiều, quần áo cũng thay qua, nhưng là trên mặt không có biểu lộ gì, sau khi Phó Hồng tặng trà thì rời khỏi phòng khách.
Sau
đó Yến ba gọi anh, giới thiệu anh và Phó Hồng với nhau, anh mới từ trong phòng ngủ đi ra, tuy thần sắc vẫn là nhàn nhạt nhưng không thấy cúi
chào, càng không hề nhiệt tình, nãy giờ cũng không nói gì, cảm giác tồn
tại rất yếu.
Nhưng Thanh Vi chú ý tới lúc Phó Hồng
tiến vào, cô nhìn thấy thần sắc Thập Tam lập tức ngưng lại, trong mắt
phượng như có một ánh sáng nhạt hiện lên, toát ra khiếp sợ cũng như cảnh giác không bỏ qua.
Chỉ là anh lập lức liền khôi phục được bình tĩnh, căn bản không cho người khác cảm thấy cảm xúc chấn
động, chỉ có Thanh Vi vừa vào đã chú ý đến phản ứng của anh mới nhìn đến ánh mắt của anh.
Thanh Vi cho rằng Thập Tam không ưa Phó Hồng vì sợ anh ta chen vào. Anh đã nghe được Á Á mấy lần đề cập đến cái tên này, cùng ngày đã thấy người về đến nhà rồi, hơn nữa quen thuộc với người nhà cô như vậy, tâm lý anh sẽ thất lạc.
Cô thậm chí còn lo lắng Thập Tam sẽ tôn kính Phó Hồng quá mức. Dù sao căn
cứ vào việc anh biểu hiện trước sau như một, kể cả sáng nay đối với lời
nói của Á Á cũng vậy, rõ ràng là đặt mình ở vị trí chồng nhỏ đối đãi với chính thất tương lai mà.
Aiz, hẳn là tùy tùng với
chồng chính mới đúng. Dù sao anh cũng luôn tự coi nhẹ mình, không chừng
còn nghĩ tới một vợ hai chồng, hầu hạ chồng chính gì đấy.
Nhưng lúc này, biểu hiện bề ngoài của Thập Tam hoàn toàn xa cách với cô. Thái độ anh đối với Phó Hồng là lạnh lùng, thậm chí lãnh đạm, còn có kín đáo đề phòng.
Cho dù biểu lộ của anh hơi ít, lời nói cũng ít, thoạt nhìn không có gì khác thường nhưng Thanh Vi có thể cảm giác được.
Chuyện gì đang xảy ra? Thanh Vi buồn bực, bỗng nhiên nghĩ đến: chẳng lẽ Thập
Tam thông suốt rồi, đã biết ghen tị? Lo lắng Phó Hồng sẽ làm cho cô thay lòng đổi dạ?
Được rồi, Thanh Vi không phải là loại
phụ nữ nông cạn, sẽ không bởi vì được người đàn ông khác ái mộ mà quang
minh chính đại đắc ý quên mình, nhưng cũng có chút ít hư vinh, bỏ rơi
việc lấy lòng Phó Hồng ưu tú, chỉ là Thập Tam rốt cuộc cũng hiểu được
tính độc chiếm của tình yêu, cô vẫn có chút vui vẻ.
Nhưng nhìn thấy phản ứng không bình thường của Thập Tam, chút vui vẻ ấy cũng
không bù được lo lắng. Cô không yên lòng nói chuyện, ánh mắt vẫn cứ liếc về phía Thập Tam. Phó Hồng là người nhạy cảm, nhanh chóng chú ý tới.
Phó Hồng vẫn nói cười, trong lòng lại có chút nghi hoặc: hình như Thanh Vi
và Thập Tam có mối quan hệ không rõ, ánh mắt bọn họ ngẫu nhiên giao
nhau, giữa hai người
âm thầm ăn ý, không cẩn thận quan sát thì sẽ nhìn
không ra.
Phó Hồng rất biết nắm giữ thời gian, lần
đầu đến nhà thăm hỏi không nên quấy rấy lâu. Nói chuyện một lúc rồi anh
liền chào ra về, lại làm cho Yến ba, Yến mẹ có chút không nỡ.
Trước khi đi, Phó Hồng tặng Thanh Vi một cái hộp nhỏ, nói là món quà nhỏ.
Thanh Vi có ý không muốn nhận quà, Phó Hồng lại nói: “Chỉ là tấm lòng
thôi, cũng không phải vật quý giá gì, em không thích thì trả lại anh.”
Lời nói đến mức này rồi, Thanh Vi đành phải nhận lấy.
Phó Hồng đi rồi, Yến mẹ liền tò mò xem cái hộp nhỏ đựng gì – cái hộp không
phải hộp giấy, mà là một cái hộp gỗ. Thanh Vi mở ra xem xét, chỉ là bình đựng trà, tạo hình rất đẹp, lớn nhỏ cũng thích hợp, nhìn qua đã biết
chất lượng tốt.
Hộp gỗ lại càng tinh xảo, còn có chữ
viết tay, hẳn là anh ta đặc biệt làm. Chia làm hai tầng, ngoại trừ hũ
trà, tầng ngoài là mấy cái ô nhỏ, đã thả mấy thứ hoa cỏ, hoa hồng, hoa
cúc, hoa lài, kim ngân, đường phèn… tất cả mỗi bao một ít.
Cái hũ trà này hoàn toàn là vật phẩm không quý nhưng có thể thấy là dùng
tấm lòng lựa chọn, rất giống phong cách Phó Hồng, ổn định, thực dụng,
tri kỷ, không xa hoa, cũng không phải đơn sơ, thô kệch. Yến mẹ lúc này
cười híp mắt, liền khoa trương rằng Phó Hồng cố tình, còn có ý để ý
Thanh Vi.
Yến Ba cũng nói Phó Hồng tốt, tuổi trẻ đầy
hứa hẹn, không táo bạo, đối với trưởng bối lại kiên nhẫn. Thanh Vi nghe
những lời khen ngợi này lại nhìn thấy Thập Tam muốn quay người bỏ đi,
bóng lưng thẳng tắp, vẫn là biểu lộ nhàn nhạt.
Không, bên trong sự lạnh nhạt tựa hồ ẩn giấu một tia lo nghĩ. Anh buông tầm mắt, lộ ra một chút bất an.
Thanh Vi thấy vậy thì giật mình, không khỏi mở miệng gọi anh: “A Ngự, anh xem cái hũ này được không?”
Thập Tam dừng bước trả lời: “Rất đẹp.”
“Cho anh đó, em không thích uống trà, nấu trà lại càng miễn đi.”
Lời còn chưa dứt Yến mẹ liền dùng đốt ngón tay đánh Thanh Vi: “Con đấy,
thật là không có mắt nhìn. Phó Hồng vì sao tặng quà cho con còn không
phải rõ ràng rồi sao, con không thích thì cũng không thể tặng người khác được.”
“Nhưng con không có tình với anh ấy.” Thanh Vi giải thích.
“Vậy con có tình với ai? Đã lớn tuổi rồi, còn suốt đời như thế. Mặc kệ con
có ý hay vô ý, đừng vội từ chối, có gì nói sau.” Yến mẹ tức mình lại
đánh Thanh Vi.
Thanh Vi vừa bất đắc dĩ né tránh, chợt nghe Yến ba nói: “Đúng vậy, ba thấy Phó Hồng không tệ, đã nhiều năm như vậy rồi còn trở về tìm con, người đàn ông thành thật như vậy không
nhiều lắm.
“Ba mẹ làm sao biết anh ta tới tìm con? Anh ta chỉ là đến thăm bạn học cũ.” Thanh Vi dở khóc dở cười.
“Con còn nói điêu nữa! Dù sao cũng không cho con theo đuổi quấn quýt lấy
người ta, nhưng anh ta thực sự có tâm, con cũng không thể hồ đồ.” Nói
xong Yến mẹ nhét hũ trà vào trong ngực cô.
Thanh Vi lại giương mắt nhìn vào mắt Thập Tam, trong đôi mắt ấy ẩn chứa sự tĩnh mịch không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com