Thanh Vi quay đầu nhìn qua Thập Tam bên ghế phụ, vẻ mặt anh
tuấn, vui vẻ, ánh mắt nhu hòa nhìn ra ngoài cửa sổ. Phát hiện được ánh
mắt Thanh Vi, anh xoay đầu lại, nhìn cô cười cười. Cái nhìn mờ ám nhưng
lại để cho Thanh Vi cảm thấy thỏa mãn, chuyển sự chú ý lên con đường
phía trước.
Cô lo lắng cho Thập Tam, vì vậy nói với
ba mẹ xe xảy ra vấn đề, lại muốn bảo dưỡng, chuẩn bị đưa đi sửa chữa,
nhưng gần đây lại tăng ca, ban đêm về sợ không an toàn nên để cho Thập
Tam đưa đón cô mấy ngày.
Đây là lần đầu Thanh Vi nói
dối ba mẹ, cho nên cô hết sức bất an, thế nhưng để có thể coi chừng Thập Tam, cô vẫn nhẫn tâm nói ra. Bởi vì lúc trước tin tưởng, cho dù Thanh
Vi có nói dối, có chút lưu tâm cũng sẽ có thể nhận ra, Ba Yến mẹ Yến đều không nghi ngờ gì.
Cô có ý định trực tiếp tìm công
việc cho Thập Tam, mấy ngày sau liền nói với ba mẹ vì để thuận tiện cho
Thập Tam đi làm nên trước mắt anh sẽ ở nhà cô, đợi Thập Tam có thu nhập
rồi sẽ thẳng thắn nói với ba mẹ quan hệ của hai người.
Thanh Vi hiểu rất rõ, bây giờ ba mẹ rất hi vọng cô và Phó Hồng, cô tùy tiện
nói quan hệ của cô và Thập Tam sẽ làm cho ba mẹ bất mãn, thậm chí đối
đầu. Cho nên vẫn là nên chờ một chút: công ty Phó Hồng ở thành phố S.
sau vài ngày sẽ đi, công việc Thập Tam cũng ổn định, từ từ nói cho ba mẹ mới là sáng suốt.
Thập Tam rất thông minh, anh vốn
không để ý vì sao Thanh Vi tăng ca, ngoan ngoãn thu thập đồ đạc đi theo
cô. Lên xe liền không che dấu được sự vui sướng nhàn nhạt, ánh mắt nhu
hòa.
Thanh Vi cười thầm: ai nói Thập Tam trung thực? Cũng là có tính xấu xa mà.
Về đến nhà, Thanh Vi liền mang Thập Tam đi cắt tóc, quả nhiên thợ cắt
không giống với tự cắt. Tóc ngắn gọn gàng, ánh sáng tốt làm cho mặt anh
càng thêm xuất chúng.
Trong lòng Thanh Vi ưa thích
nhưng trên mặt lại dấu giếm cảm xúc, thậm chí có chút cứng nhắc – ai bảo Thập Tam tự tiện cắt tóc đi? Tóc dài tốt như vậy, sờ trong tay thật
thoải mái như tơ lụa, nếu vuốt nhẹ qua như nâng nước từ ngón tay… Vậy mà anh nói cắt là cắt. Ngẫm lại hôm nay đột nhiên cắt tóc ngắn, cô có thể
không tức giận sao?
Cô mất hứng, Thập Tam đương nhiên cũng không dám lộn xộn, khi về nhà không dám nói lời nào, đến nhà thành khẩn đi thu dọn phòng mình, thu dọn cả buổi trời không ra, giống như
muốn trốn đi vậy.
Thanh Vi vừa bực mình vừa buồn
cười, đợi một lúc Thập Tam vẫn còn lề mề, vì vậy không thèm chờ anh tự
đi ra, không chào liền đi ra khỏi cửa.
“Rầm!”
Tiếng đóng cửa vang lên, Thập Tam luống cuống đuổi theo, lúc ra đến nơi thì
Thanh Vi đã đi ra ngoài rồi, tiếng bước chân trên hành lang xa dần.
Thập Tam sững sờ nhìn cửa, thật lâu sau, mặt anh lạnh dần, sắc mặt buồn khổ. Anh thở dài rồi trở về phòng khách, lại không ngồi trên ghế sofa mà
ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối.
Ánh mắt của anh xa xăm, nhìn thẳng một điểm phía trước, không biết suy nghĩ cái gì, hoặc là đang ngẩn người.
Vừa rồi vui mừng vì được cùng Thanh Vi trở về, lúc này không còn sót lại
chút gì. Trên đường Thanh Vi ít nói chuyện, là không muốn để ý tới anh
sao? Bây giờ không nói câu nào liền
đi ra cửa, là chán anh rồi sao?
Như vậy Thanh Vi tính như thế nào với mình đây?
Thập Tam yên lặng nghĩ đến, toàn thân quấn lại với nhau. Anh còn mặc quần áo dày – bản thân thì không nỡ mua, hai ông bà không chú ý đến, huống hồ
người già sợ lạnh nên họ cũng không đổi quần áo mỏng.
Thời tiết trở nên ấm áp, người trẻ ai còn mặc áo dày thế này? Thì ra là Thập Tam nóng lạnh bất xâm mới chịu được.
Thập Tam nghĩ tới nghĩ lui, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy mình
rất kém cỏi. Thế nhưng, Phó Hồng kia… Anh nghĩ tới cử chỉ văn nhã, gương mặt tuấn tú của người kia không khỏi nắm chặt tay.
Không thể phủ nhận hắn ta là một người đàn ông ưu tú.
Ngoại trừ sự nghiệp cùng tướng mạo tốt, còn có thể khiến người bên cạnh đều
khen ngợi anh ta, đều khuyến khích anh ta đến với Thanh Vi.
Bằng không thì tại sao Thanh Vi có thề đối với anh như vậy? Thanh Vi chưa
từng có biểu hiện lãnh đạm với anh, cho dù cái gì anh cũng không hiểu,
lúc phạm sai lầm Thanh Vi cũng kiên nhẫn dạy anh, mỉm cười nắm tay anh,
nhưng bây giờ…
Thập Tam không muốn nghĩ tới, hít thở cũng đau nhức, anh che giấu hơi thở muốn bỏ qua cơn đau chậm chạp dưới sườn trái.
Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Thập Tam rốt cuộc cũng nghe được tiếng mở cửa.
Thanh Vi đi đến, trên mặt vẫn không mang theo ý cười, bình thản. Thập Tam
tranh thủ thời gian lúc cô mở cửa đứng lên, đè khẩn trương xuống, yên
lặng nhìn cô.
Trong tay Thanh Vi mang theo một cái
túi lớn, thấy Thập Tam đang trấn tĩnh nhìn cô, bộ dạng vẫn kìm nén khó
mở miệng, vốn chỉ muốn dọa anh, bây giờ lại thực sự có chút tức giận.
Người này vẫn không nhận thức được sai lầm, đáng giận nhất chính là anh cứ
một vẻ không để ý cái gì. Đây là thái độ gì, Thanh Vi trầm mặt xuống,
quăng bao lớn cho Thập Tam: “Cho anh.”
Thập Tam bắt được, nhìn đồ vật bên trong thì sắc mặt liền đột biến.
Thanh Vi đi ra ngoài đã lâu, chân cũng đau, đưa đồ cho Thập Tam rồi liền cởi
giày đi dép lê vào, rót cho mình chén nước, uống ừng ực một hơi rồi ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi.
Lúc này mới phát hiện, sắc mặt Thập Tam trắng bệch, mười đầu ngón tay nắm chặt cái túi dường như
muốn nát rồi. Tuy vừa rồi còn nổi cáu với Thập Tam nhưng lại không đành
lòng rồi. Cô buồn bực nghĩ: mua cho Tập Tam vài bộ quần áo mới, anh sợ
cái gì? Cho dù không thích cũng sao lại bày ra vẻ mặt này chứ.
Thanh Vi nhìn cái túi: “Làm sao vậy?”
Kết quả Thập Tam ném như phỏng tay, ném cái tùi trở lại cho cô: “Đừng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com