Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Sự Thật


trước sau

Thanh Vi quyết định đưa Thập Tam đi tòng quân, hơn nữa cô còn rất kiên quyết, dù Thập Tam không muốn chia lìa với Thanh Vi cũng không thể không đồng ý.

Trước đó Thanh Vi đưa Thập Tam đi một bệnh viện tư nhân làm kiểm tra sức khoẻ, kiểu bệnh viện này chỉ lấy tiền khám bệnh, đương nhiên chẳng buồn để ý xem người đến khám có gì đặc biệt hay kông. Điều cô không ngờ chính là kết quả lại bình thường.

Vốn cô vẫn cho rằng dù thể chất Thập Tam có thay đổi thì cũng sẽ giữ lại chút đặc điểm ban đầu, không ngờ không khám ra. Thanh Vi thầm nghĩ: Thể chất như vậy có phải giống người bình thường hay không?

Điểm đặc biệt duy nhất là Thập Tam rất khỏe mạnh, hệ miễn dịch rất mạnh. Thanh Vi đưa Thập Tam đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, bây giờ cơ bản đã xong.

Thập Tam rất nghe lời, Thanh Vi bảo anh làm gì thì anh làm đó, lấy máu cũng không dị nghị, cũng không hỏi vì sao. Thanh Vi giải thích qua loa cho anh, Thập Tam chỉ gật đầu mà thôi, dáng vẻ tin cậy hoàn toàn.

Thập Tam không biết rằng Thanh Vi cũng sửa lại tên của anh, từ “Yến Ngự” thành “Doãn Ngự”. Không biết tại sao, Thanh Vi không muốn để Thập Tam theo họ của cô nữa, lúc trước vì Thập Tam khẩn cầu, bây giờ nghĩ lại hình như không ổn lắm.

Đổi thành họ “Doãn”, không mưu mà hợp với thân phận ảnh vệ trước đây của anh, tuy rằng làm vậy có vẻ hơi phiền phức, nhưng Thanh Vi thà rằng phiền phức một chút.

Bây giờ Thập Tam không biết dự tính của Thanh Vi. Anh chỉ lo lắng sau khi nhập ngũ không thể thường xuyên gặp Thanh Vi nên cảm xúc rất tệ.

Ngồi trên chạc cây ở lưng chừng núi, Thập Tam chơi đùa con dao con trong tay, suy nghĩ lung tung.

Mấy ngày nay Thanh Vi nói với anh rất nhiều đạo lý, phải xử lý các tình huống thế nào, kiên nhẫn cẩn thận, lại khiến Thập Tam cảm thấy không đúng. Là cái gì chứ nhỉ? Anh nghĩ tới nghĩ lui, rất cẩn thận, hình như là thiếu cái gì đó.

Nghĩ một lát, Thập Tam hơi phiền muộn, ánh dao trên ngón tay lóe ra nhanh hơn. Anh đột nhiên ý thức được, Thanh Vi kiên nhẫn thì kiên nhẫn, nhưng lại thiếu tình cảm, thiếu loại tình cảm mờ ám giữa hai người. Động tác vô cùng thân thiết khiến anh mặt đỏ tim đập cũng không còn nữa.

Thanh Vi nghĩ thế nào? Có phải Phó Hồng để lộ ra điều gì hay không?

Thập Tam rầu rĩ nhảy xuống, ngón tay chuyển một cái, con dao cũng biến mất. Anh đi về nhà.

Vài ngày sau có kết quả kiểm tra sức khoẻ, Thập Tam thông qua thuận lợi. Kiểm tra thể năng rất đơn giản, thân thể linh hoạt là được, đối với Thập Tam thì chuyện này không hề khó khăn. Nhưng anh nhận ra tên của mình bị sửa lại.

Tên của anh viết rõ ràng: Doãn Ngự.

Trong lòng Thập Tam lộn xộn: không phải anh họ Yến sao, sao lại biến thành họ Doãn thế này? Là đánh nhầm à? Không, thông báo qua bao nhiêu lớp kiểm tra, làm sao mà sai được.

Tay Thập Tam siết chặt trang giấy: như vậy là Thanh Vi. Vì sao Thanh Vi lại sửa? Cô không muốn ban thưởng họ cho anh nữa sao? Nghĩ đến thái độ trong thời gian này của Thanh Vi, hơi thở của Thập Tam bắt đầu bất ổn.

Thanh Vi có ý gì? Muốn xa lạ với anh sao?

Anh khiến Thanh Vi không vừa lòng chỗ nào, khiến cô tức giận, bởi vậy mới thu họ của anh lại sao?

Mãi đến kết thúc kiểm tra xong, Thập Tam vẫn còn hoảng loạn. Trên đường về nhà, anh thầm mặc niệm: “Doãn, doãn, ẩn? Ảnh?(*)”

(*)Doãn và ẩn đều đọc là [yǐn], riêng Ảnh thì đọc chệch đi một chút là [yǐng].

Thập Tam hiểu ra: Thanh Vi muốn để anh nhớ rõ bổn phận của mình! Anh chỉ là một ảnh vệ, không có xuất thân không bản lĩnh, cho nên Thanh Vi hối hận, không muốn để anh làm bạn trai cô nữa!

Hẳn là như thế này mới phải.

Đàn ông như anh, dựa theo tiêu chuẩn như Hiểu Văn và Á Á thì là không hợp chuẩn, không thể gặp người khác.

Có thể bảo vệ cô, nghe cô sai bảo là có phúc rồi, anh lại tin hứa hẹn của Thanh Vi khi cô nhất thời xúc động là thật.

Là anh mơ mộng hão huyền, còn thật sự tự cho mình là bạn trai Thanh Vi.

Nhưng Thanh Vi không phải kiểu con gái tùy tiện
hứa hẹn, cô nghiêm túc, dịu dàng, bao dung với anh như vậy, hai thế giới cũng không có người tốt hơn cô. Thê chủ như vậy, không, không phải, người vợ như thế, có người đàn ông nào không động tâm?

Đúng rồi, bởi vì Thanh Vi không phải kiểu con gái tùy tiện hứa hẹn, cho nên cô tỉnh táo lại thì đã hối hận, lại không thể thu lại lời đã nói ra, cho nên mới ám chỉ anh như vậy.

Nếu anh không rõ cũng không sao, dù sao anh cũng sẽ tòng quân, chiêu quân cả nước ý là phân đều đến cả nước, trời biết anh sẽ bị phân đến nơi nào.

Có lẽ Thanh Vi còn có thể nhờ người phân anh đi càng xa càng tốt.

Hơi thở Thập Tam càng thêm bất ổn, tiếng ong ong vang lên trong đầu. Cuối cùng anh cũng nghĩ đến: Thanh Vi không muốn anh nữa! Suy nghĩ này như một tiếng sấm, nhất thời khiến tâm trí anh rối loạn. Thập Tam chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng dâng lên, không khống chế được.

Cô không muốn anh nên mới để anh tòng quân, để anh rời xa cô. Cho dù là phục biên hay biên chế thì anh cũng phải trải qua vài năm, Thanh Vi sẽ chờ anh trở về sao?

Chỉ e là khi đó, lúc anh vội vàng về thì đã nhìn thấy bên người Thanh Vi sớm có người khác làm bạn, không còn vị trí của anh nữa rồi.

Sẽ là ai đây ? Lưu Húc Dương? Người đàn ông lạ mặt nào đó? Thậm chí là Phó Hồng?

Nghĩ đến Phó Hồng, mắt phượng của Thập Tam chợt lóe ánh sáng nhạt, nắm quyền.

Thập Tam bức thiết muốn gặp Thanh Vi, anh không bận tâm tới bất cứ điều gì nữa, thi triển khinh công toàn lực. anh tung người qua các tòa nhà cao tầng, bóng đen như chim yến bay qua, mọi người chưa thấy rõ, anh đã chạy vội đến gần cơ quan của Thanh Vi.

Đến nơi này, Thập Tam dừng lại, bắt đầu đi lại bình thường. Khi kinh hoảng và e ngại hết rồi, anh cũng khôi phục lại lý trí. Thời gian làm việc, nếu anh xông vào như vậy Thanh Vi sẽ không vui.

Hơn nữa nên nói thế nào với Thanh Vi đây? Nói em không thể làm như vậy sao?

Thanh Vi muốn làm cái gì, đều có lý do của cô, sao có thể dung túng cho anh làm càn? Nếu anh khoa tay múa chân với Thanh Vi, chỉ e sẽ càng thêm khiến cô ghét bỏ hơn.

Nếu Thanh Vi tức giận, nói rõ ràng ra: “Anh đi đi, em không muốn gặp anh nữa, sau này đừng gặp nhau nữa.” Vậy anh phải làm sao bây giờ?

Thập Tam nhìn cánh cửa lớn của đội hình cảnh gần trong gang tấc, chần chừ không vào.

Thật lòng anh chỉ hận không thể lập tức lao vào, tìm Thanh Vi để hỏi cho rõ, làm tan biến sợ hãi bất an của anh, lúc này anh rất khát vọng được Thanh Vi tươi cười an ủi. Nhưng lý trí nói với anh rằng, anh biết như vậy là không thể.

Nhưng quay về bây giờ à? Chờ Thanh Vi về nhà sao? Anh lại không chờ được. Thập Tam lo lắng phiền chán đi qua đi lại ở trước cửa, không hạ được quyết tâm nên tiến hay lùi.

Cuối cùng bảo vệ cửa đều phát hiện người khả nghĩ, quan sát một lát, cuối cùng không chịu được đành đi ra hỏi anh có chuyện gì.

Thập Tam khẽ khàng thở phào, như vậy không tính là anh tự tiện xông vào rồi. Anh nói muốn tìm Thanh Vi, sau đó thì thấy Thanh Vi đi ra.

Văn phòng của Thanh Vi ở sát đường, trong lúc cô vô ý đã phát hiện ra Thập Tam ở cổng, cô không biết ý đồ của anh, nhưng cũng đoán được vài phần. Cô vốn định im ắng chia tay, nhưng chuyện đến nước này chỉ e là không thể mữa.

Thanh Vi thở dài, ra khỏi văn phòng, chuẩn bị nói chuyện với Thập Tam.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện