Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Phiên Ngoại Vô Trách Nhiệm


trước sau

Thập Tam nhìn thấy Thanh Vi ra thì lập tức lên đón, đến trước mặt cô lại khiếp đảm, lo lắng sợ Thanh Vi không vui, sợ Thanh Vi nói anh, bởi nên đành chần chờ không dám nói cái gì.

Thanh Vi nói: “Về nhà trước đi.” Trong lòng Thập Tam thoáng buông lỏng. Thanh Vi còn nói “về nhà”, bí mật răn dạy anh, vẫn còn tốt.

Hai người về đến nhà, Thanh Vi hỏi vì sao Thập Tam lại đến cơ quan tìm cô, Thập Tam nói ý nghĩ của mình ra, sau đó nhìn biểu cảm của Thanh Vi, khẩn trương chờ cô giải thích. Thanh Vi nổi giận: “Còn dám bảo tôi giải thích! Anh không có đầu óc sao? Anh đánh người còn theo dõi tôi, tôi đã biết, tôi còn có thể giữ lại tai họa ngầm như anh sao?”

Thập Tam cả kinh, không ngờ việc làm của anh đã bị cô biết, không dám tin hỏi: “Vì sao em mà biết được? Là tên vô dụng Phó Hồng nói? Cáo trạng sau lưng anh, nam nhân không nên như vậy. Thanh Vi, em không thể không tin anh, đàn ông như vậy chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng!”

Thanh Vi giận xanh mặt: “Khốn! Anh ấy không có vấn đề gì hết, mấy năm trước bà đây đã kiểm tra rồi.”

“Cái gì? Cô…… Mẹ nó chứ! Lão Tử vẫn luôn nghĩ cô ngây thơ, không ngờ cô lại là kẻ vô sỉ, không có tiết tháo như vậy!”

Lần này Thanh Vi không cố kỵ nữa, cô hừ lạnh một tiếng: “Ôi chao, anh còn nói tôi? Anh có tư cách gì quản tôi? Một cậu trai trẻ đến từ thế giới nữ tôn, dựa vào tôi nuôi sống, mấy tháng nay tác giả để tôi mua thứ này thứ nọ cho anh, dùng hết tiền tiết kiệm của tôi, còn đánh chạy mất người theo đuổi của tôi! anh đưa tiền đưa người lại cho tôi!”

Thập Tam đen mặt: “Cô nghĩ rằng tôi muốn à? Tác giả luôn để tôi thấp kém, thật ra lấy bản lĩnh của tôi thì sớm có thể trở thành anh đại hắc bang trải qua cuộc sống hạnh phúc, thích nam hay thích nữ, thích gì có đó, còn phải dây dưa với cảnh sát nhân dân quèn như cô sao?”

“Anh dám khinh thường tôi? Đại ca xã hội đen chứ gì, đã sớm không lưu hành nữa rồi, hôm nay tôi sẽ trừ gian diệt ác!”

Thanh Vi lấy côn điện đã sớm chuẩn bị xong ra, định xuống tay với Thập Tam. Thập Tam chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, anh cắn chặt môi hoảng sợ nói: “Cô đã làm gì tôi?”

“Làm gì? Tôi chỉ hạ hóa công tán với anh thôi.” Thanh Vi nhe răng cười tới gần anh, Thập Tam bị côn điện giật đùng đùng, kêu lên ầm ỹ.

“Sao cô lại có hỏa công tán?”

“Tác giả cho phép là mọi chuyện đều có thể.”

“Không, tôi đây bách độc bất xâm.” Cuối cùng, trên trán Thập Tam chảy mồ hôi lớn như dâu tây – chú ý, là dâu tây, lớn hơn đậu tương, mồ hôi lớn như dâu tây, run run nói.

“Bách độc bất xâm? Đó là trước kia thôi. Từ khi anh xuyên không, dùng các loại độc tố thì đã sớm tàn phá cả cơ thể rồi.”

“Độc tố gì? Cô luôn luôn hạ độc tôi?”

“Tôi hạ độc ấy à? Bây giờ các loại độc không nơi nào không có. Từ ăn uống, đến mặc dùng, chỉ có anh không thể tưởng tượng được chứ không có gì người ta không làm được. Anh cho là anh còn sống trong hoàn cảnh hòa hợp với thiên nhiên ư?

Thập Tam thở hào hển: “Đáng giận, cô lại không nói cho tôi, thật ác độc.”

Thanh Vi đắc ý cất côn điện: “Ác độc em gái nhà anh đó! Trách thì trách anh không nghĩ đến thôi. Tôi đã sớm nhắc anh rồi, không cần dùng nhiều mà anh không nghe.”

Cô nhìn má Thập Tam ửng hồng vì khó chịu, đôi mắt vì bị điện giật mà long lanh nước, thân thể run nhè nhẹ, bụng căng thẳng, cô sờ soạng trong áo anh.

Thập Tam phẫn hận nói: “Đừng đụng vào tôi.”

Nhưng Thanh Vi chỉ cảm thấy da thịt dưới bàn tay trắng mịn, bàn tay như bị hấp dẫn, làm sao chịu ngừng, cô tiếp tục sờ soạng.

Đụng đến xương quai xanh, Thanh Vi cắn lên, Thập Tam ăn đau, kêu một tiếng “Ô”.

Thanh Vi như được cổ vũ, kéo quần áo của anh ra, cô vuốt ve hai nụ hồng, há miệng ngậm vào, Thập Tam bắt đầu kêu “ưm, a”, nhìn cô khẩn cầu.

Thanh Vi vỗ mông anh, cười tà ác: “Mới vậy đã không nhịn được, còn rất sớm.” Nói xong liền cắn một cái, tay dùng lực siết hai mông. Hai điểm hồng phấn nộn bị đối đãi thô bạo, chảy cả tơ máu, khiến Thập Tam kêu to.

Thanh Vi dùng sức đánh cặp mông tròn trịa của anh, lớn tiếng nói: “Đau à? Cho anh đánh người này! Cho anh theo dõi tôi này! Cho anh không trung thực này!” Vừa nói vừa đánh, càng ngày càng dùng sức. Đánh một trận, tay Thanh Vi đã mệt mỏi, từ từ đánh chậm lại, đánh loạn xạ.

Võ công của Thập Tam bị tán đi, điểm hồng trên ngực thấm máu, mông đau nóng bừng bừng, khóe mắt thấm nước mắt.

Anh thút tha thút thít nói: “Đau, đừng đánh, mông đau. Tôi biết sai rồi, hu hu hu… oa”

“Anh nói đi, anh rõ ràng là một con cừu, giả thành sói làm gì, ngoan ngoãn sớm không phải là không có việc gì rồi sao?”

“Đều là tên cặn bã Phó Hồng kia hãm hại tôi. Anh ta tính toán kỹ càng, mua được Bản Sắc (tên tác giả ạ =))) ), diễn trò cho tôi xem, dụ tôi mắc mưu.” Thập Tam nức nở nói: “Đều tại cô không thích xem tivi, kịch, cái gì mà cung đấu, trạch đấu cũng không hiểu, vậy mới trúng độc kế của anh ta.”

“Anh ta dùng cái gì mua Bản Sắc?”

“Một căn hộ.”

“Cái gì! Đồ ngu này, đần độn, nhị hóa.., cho tôi một phòng từ sớm có phải xong không, còn bày đặt thiết kế hãm hại à? Tiện nghi cho bà tác giả!”

Thanh Vi tức chửi ầm lên: “Má nó chứ để tôi giả ngây thơ, giả rối rắm, giả bộ hồ đồ, giả ngu ngốc thì thôi, ngay cả nhà cũng không có!”

Cô đang tự mắng, trong mắt Thập Tam đột nhiên lóe sáng, đứng lên.

Thanh Vi giật mình nói: “anh, tại sao anh không có việc gì?”

Thập Tam chậm rãi sửa sang quần áo, nhất cử nhất động tản mát khí thế hoàn toàn khác ban đầu, khí thế bá đạo, hệt như một người cao quý đẹp lạnh lùng.

Thanh Vi cảm thấy không đúng, muốn chạy trốn, bàn tay to của Thập Tam đã vung lên, phát một luồng lực hút bắt cô về.

“A, cứu mạng!” Thanh Vi kêu to: “Bản lĩnh này của anh là gì? Võ công? Dị năng?”

Thập Tam khiêng cô lên vai, bước đến phòng ngủ rồi ném lên giường, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú hoảng sợ của Thanh Vi, anh chậm rãi bóc một tấm da từ trên mặt.

Một khuôn mặt khác lộ ra. Mắt phượng ban đầu biến thành mắt xếch dài nghiêng tà mị, mũi như đao gọt, môi hơi mỏng, đó là một kiểu đàn ông yêu nghiệt.

Vẻ đẹp của anh không phân biệt nam nữ, vượt qua giới tính vượt qua không gian vượt qua định luật tự nhiên! Anh nguy hiểm mà mị hoặc âm độc lạnh bạc, anh xinh đẹp dụ dỗ cười khuynh thành, anh ngực tàng gấm vóc lù lù như núi, anh nhẹ lay động quạt
xếp ngồi xem phong vân, anh tao nhã phúc hắc khó dò…..

Rốt cuộc anh là ai? Ai là anh? Anh vẫy vẫy tay, người hâm mộ gục xuống; anh dậm chân một cái lập tức chinh phục một đống người!

Thập Tam cười lạnh nói: “Tôi đã sớm chán ngấy loại cuộc sống bình thản này, nếu không phải cô nói chú ngữ giải phong ấn ra, tôi còn không thể tự do.”

“Tôi không nói chú ngữ!”

“Cô có nói, là ngu ngốc. Hừ hừ, trịnh trọng giới thiệu bản thân, tôi là sinh mệnh trí năng cao cấp, tôi, thiên tài vĩ đại, nghiên cứu viên xuyên việt thành công – Ngưu Ngu Ngốc!”

“Ngưu Ngu Ngốc? Chẳng lẽ anh là yêu quái? Anh và Ngưu Ma Vương có quan hệ gì?”

“Ngưu Ma Vương là tiền bối bất hạnh xuyên sai nơi. Tôi không may xuyên đến không gian nữ tôn bị phong ấn năng lực, nghĩ cách lại xuyên đến nơi này gặp cô.”

Thập Tam, à không, Ngưu Ngu Ngốc tà mị cười, ngón tay ngả ngớn nâng cằm Thanh Vi, sau đó sờ sờ.

“Vì sao nhất định là tôi?” Thanh Vi khóc nức nở.

“Phản xạ cung của cô dài, đường về não ngắn, dễ dàng phạm lỗi, như vậy tôi mới có thể khôi phục dị năng.” Anh vuốt ve mặt cô, vừa cười vừa nói, tươi cười lại không tồn tại trong đáy mắt. Giọng nói của anh dịu dàng, Thanh Vi càng run run.

“Không, anh buông tôi ra.” Thanh Vi kiệt sức đấm đá khuôn ngực rắn chắc của anh, nghẹn ngào nói: “Anh lạnh lùng anh tàn nhẫn anh cố tình gây sự! Anh, sao anh có thể dẫm nát chân tình của tôi dưới chân? Sao anh không nhìn vào một lòng trung can hướng ánh dương của tôi? Sao anh có thể so sánh bao con nhộng sữa cống dầu còn độc chứ? Không, anh không thể đối xử với tôi như vậy!”

“Thân ái, tôi cũng là thân bất do kỷ. Người giãy dụa trong bóng tối không có tư cách đồng tình người khác. Không ác không thể sống, không độc không thể tự bảo vệ mình, ở thế giới xuyên việt này, đôi bàn tay nhuốm máu chỉ vì sinh tồn.” Thập Tam buông cô ra, ngồi bên giường phẩm trà.

Giọng nói của anh lạnh như băng, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu tấm ván gỗ, tiếng vang thanh thúy kia khiến Thanh Vi không rét mà run. “Tôi là người chứng kiến của thời đại mới, chinh phục là bản tính trời sinh của tôi, tôi muốn dày vò tất cả.”

Nụ cười của anh như cây anh túc có độc, nguy hiểm mà lại hấp dẫn: “Cái gì mà yêu mà thương, cũng chỉ là cách bài trừ tạp chất. Bây giờ xuyên không rất khó, người ta xướng ca khúc được yêu thích phát minh xà phòng, tôi chém rớt dưa chuột đổi bao cao su. Cô đã xem Robot Chiến Thần chưa?”

Thanh Vi lắc đầu.

“Dị Thú chiến sĩ?”

Thanh Vi xấu hổ lắc đầu.

“Tu tiên đến dị giới, đã xem chưa?”

Thanh Vi rưng rưng lắc đầu.

“Ma pháp Bỉ Mông đại chiến anh em hồ lô biến dị thì sao?”

Thanh Vi khóc, tiếp tục lắc đầu.

“Hồng miêu lam thỏ chắc xem rồi chứ?” Thập Tam nóng nảy.

Cuối cùng Thanh Vi nhỏ giọng nói: “Một chút.”

Thập Tam nhẹ thở ra một hơi: “Nói bao nhiêu lần, không có tri thức là không được. Đã xem rồi thì chắc nên biết đại nhân vật phản diện đều xuất hiện cuối cùng nhỉ. Hiểu không?”

Thanh Vi gật đầu.

“Bởi vậy, tôi – Ngưu Ngu Ngốc tuyên bố, tôi muốn luân cô một trăm lần.”

Thanh Vi sợ ngây người. Lúc Thập Tam nhào tới, cô quyền đấm cước đá phản kháng, cuối cùng bị áp chế ở dưới thân Thập Tam. Phản kháng yếu ớt của Thanh Vi không bằng nói là khơi mào tình dục của Thập Tam, cơ thể cô vặn vẹo, Thập Tam hít một hơi, phản ứng nổi lên.

Thanh Vi cảm thấy nơi nào đó của anh cứng rắn quỷ dị, chạm vào cô, cô hồn nhiên nói: “Đây là cái gì?” Nói xong lại cọ hai cái.

Thập Tam quát: “Đừng nhúc nhích! Còn cử động nữa thì cô tự gánh hậu quả.” Nhìn đôi mắt Thanh Vi uất ức ngậm lệ, anh ổn định tâm trạng, khàn khàn nói: “Cô muốn tôi làm gì bây giờ? Tôi không thể lại làm Ninja Rùa nữa đâu!”

Nói xong, Thập Tam dùng sức xé quần áo của Thanh Vi. Thanh Vi giãy dụa nói: “Không cần, không cần đối xử với tôi như vậy. Anh còn nhớ rõ Đại Răng Hô dưới chân núi không?”

Thập Tam như bị sét đánh, dừng động tác, khiếp sợ nói: “Là cô? Thì ra là cô? Cô cũng…?”

Thanh Vi gật đầu, hoài niệm nói: “Lúc trước, anh dịu dàng như vậy xấu như vậy.”

Thập Tam nói: “cô ngốc như vậy.”

“Anh nghĩ hết cách xuyên việt.”

“Cô vắt hết óc thông đồng.”

“Anh bị sét đánh bị ngạt nước bị bánh bao làm nghẹn……”

“Cô bị từ chối bị lừa gạt bị cặn bã công cắn mọc răng……”

“Cuối cùng anh rơi vào cống thoát nước.”

“Là em kéo tôi.”

Thâm tình nhìn nhau – ing

“Anh nhị hóa!”

“Bé răng hô!”

Hòa ca: “Từ nay bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động thần bí, bàn tay to vô hình phủ lên hào quang linh tính, số mệnh của chúng tôi chờ đợi ở sâu trong bóng tối, không thể chạy thoát.” Kích động ôm – ing.

Trong phòng vô cùng ấm áp, hai bóng dáng dây dưa không tách rời, tiếng động mờ ám vang lên ba ngày ba đêm, cuối cùng một ánh sáng trắng hiện lên, hồng thủy đầy trời, hai người biến mất không thấy.

Từ nay về sau, vạn vật sống lại, thế hệ xuyên không giả tiếp theo hãy cố gắng lên, tiếp tục tiến về phía trước!

Tác giả có lời muốn nói: Viết một ngoại truyện vô trách nhiện, tập hợp các loại cẩu huyết tạo ra hình tượng long lanh ánh sáng cho cả Thập Tam và Thanh Viu, coi như là tôi đã cố gắng để đạt được mục đích rồi. Trong nội dung không ít lần nhắc đến tôi đâu, mọi người nhớ đọc kĩ nha~~~

Không phải tôi không muốn viết chính văn, mà vì rất muốn viết ngược chút, không viết không thoải mái, cho nên….. Mọi người thấy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện