Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Sát Khí Của Thập Tam


trước sau

Thanh Vi nhìn nhìn, bắt đầu phát hiện có chút không thích hợp.

Lông mi Thập Tam đang rung động......

Mặt Thập Tam hình như hơi hồng......

Dù tay chân Thập Tam bất động, nhưng thấy thế nào cũng giống như cứng ngắc ......

Hô hấp của Thập Tam hình quá nhẹ ...... Không nín thở hả ?

Chẳng lẽ Thập Tam tỉnh rồi ? Thanh Vi không thể không nghĩ vậy. Nhưng sao anh lại giả bộ ngủ. Trốn tránh? Hay là dỗi?

Bất kể thế nào, hành động này cũng quá ngây thơ.

Thanh Vi dứt khoát ngồi gần chút nữa, nâng tay quơ quơ trước mặt anh.

Lúc cô hành động Thập Tam bắt đầu khẩn trương, thân hình Thanh Vi che mất ánh sáng, Thập Tam càng sợ, lúc cô nâng tay thần kinh anh thắt lại, cảm thấy tay đến trước mặt, lông mi không tự giác run run.

Thanh Vi xác định, quả nhiên Thập Tam đang giả bộ ngủ!

Thu tay, Thanh Vi vừa tức giận vừa buồn cười.

Thập Tam cảm thấy tay thu hồi rồi, Thanh Vi cũng đứng dậy tránh ra, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Đang hơi hơi thả lỏng, đột nhiên một bàn tay nhéo lỗ tai của anh, bạn Thanh Vi thét hỏi :“Còn giả bộ hả ?”

Thực ra lỗ tai bị nhéo không đau, nhưng Thập Tam giống như bị phỏng sợ tới mức co rụt lại, lại bị Thanh Vi quát, kìm lòng không đậu mở hai mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt nén giận của Thanh Vi.

Thập Tam kinh hoảng, mặt than dại ra. Nhìn biểu cảm của Thập Tam, bị dọa đến không dám nói chuyện, lửa giận của Thanh Vi dần dần hạ xuống, buông lỏng lỗ tai anh.

Nghĩ đến việc anh giả bộ ngủ trong lúc cô lo lắng, tay Thanh Vi nhịn không được nắm mặt anh, hung hăng kéo kéo nói :“Thân thể thế nào?”

Trong lòng Thập Tam đau xót. Lúc đầu khi anh mới gặp Thanh Vi, cô thường xuyên hung tợn mà quan tâm anh như vậy. Khi đó anh vừa thể nghiệm vừa quan sát ra, cô là người nội tâm ôn nhu. Là phân ôn nhu này chiếu sáng trái tim của anh.

Thập Tam tham luyến nhìn mặt Thanh Vi, thấp giọng nói: “ Anh hành công viên mãn, thân thể không sao nữa.” Nhưng lập tức nghĩ đến, không nên nói không ngại - như vậy Thanh Vi sẽ không ngại mà đuổi anh đi.

Lời nói ra không thu về được, Thập Tam hối hận cắn răng.

Thanh Vi không nghĩ đến tâm tư của anh, nghe thấy mấy chữ “Hành công viên mãn” thì thay anh cao hứng, nghĩ đến anh đột phá gian nan lại lo lắng hỏi :“Sau này anh còn có thể bị như vậy không ?”

Thập Tam rũ mắt xuống: “Sẽ không.” Công tới cửu trọng đã gần đến đại thành, loại hung hiểm này sẽ không xuất hiện nữa.

Thanh Vi yên tâm, lại nghĩ tới lúc tranh chấp trước. Có cửa ải sinh tử của Thập Tam, cô thay đổi quyết định, hạ quyết tâm muốn biết rõ ràng: “A Ngự, vì sao anh lại uy hiếp Phó Hồng ?”

Thập Tam đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ, vẫn nói:“Anh không có. Em đừng tin lời anh ta nói.”

Thanh Vi buồn bực một trận:“Anh còn nói dối ! Nói cho anh biết, lúc anh đánh anh ta em ở khách sạn, tận mắt nhìn thấy. Anh lại luôn không chịu nói lời thật long khiến em thất vọng đau khổ !”

Thập Tam nghe xong thì đứng lên, sau đó lại quỳ gối trước mặt Thanh Vi.

“Anh......” Thanh Vi cắn rang : “Hành vi tự ngược của anh cũng là đang ép buộc em, anh hiểu không ? Chẳng lẽ nói thật khó như vậy sao ?”

“Anh......”

Thanh Vi nhìn anh cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến lời nói mê của anh: “Phó Hồng thương tổn em, bởi vì chủ quân phản bội ?” Cô thấy thân thể Thập Tam chấn động, chậm rãi nói: “Anh nói trong giấc mộng.”

Thập Tam nghe xong, trong mắt một mảnh tuyệt vọng. Anh quả thực ngủ mơ thấy trước kia, còn cảm thấy có người trấn an anh chiếu cố anh, có lẽ khi đó anh đã nói.

Nghĩ đến Thanh Vi nói cô đã thấy hành vi của mình, nhưng lúc hỏi anh cũng không nói ra, bây giờ có lẽ cô đã biết anh giấu diếm.

Thanh Vi cường ngạnh lôi kéo Thập Tam, Thập Tam mờ mịt đứng lên. Thanh Vi cầm chặt tay anh : “A Ngự, anh còn muốn giấu diếm, khiến em đau lòng sao ?”

Tay Thập Tam hơi phát run, không dám nhìn Thanh Vi. Bất đắc dĩ Thanh Vi thúc giục lần nữa, cuối cùng Thập Tam chậm rãi nói ra tình hình thực tế.

Thanh Vi nghe xong vô cùng đau đầu. Cô không nghĩ tới tâm tư Thập Tam lại nặng như vậy, một khi quyết định thì sẽ kiên quyết như thế.

“Phó Hồng là lão công của nguyên chủ nhân, nga, là chính quân đó hả ?”

“Đúng. Tướng mạo khí chất của anh, rõ ràng là Trúc chính quân.”

“Trư quân gì đó này là người của đối thủ Ngũ hoàng nữ, chuyên môn gả cho nàng ta để quấy rối ?”

“Không sai, Ngũ hoàng nữ nhất kiến chung tình với chủ quân, sau đó thành tâm xin cưới, sau khi cưới vô cùng sủng ái, lại không nghĩ rằng mọi chuyện đều là Ngụy đại nhân dốc lòng bố trí.”

“Vậy tại sao khi phát hiện các ngươi không nói?”

“Nói, ảnh vệ Lục Cửu là người phát hiện chủ quân có vấn đề sớm nhất, nói cho Ngũ hoàng nữ, nhưng bị trách đánh dụng hình, xích lại vì tội bịa đặt.”

“Xem ra hoàng nữ kia có vẻ ngốc.”

“Không phải, Ngũ hoàng nữ từ nhỏ đã thông minh, xử sự sát phạt quyết đoán, nhưng nàng đối chính quân quá mức trân trọng cho nên mới bị lừa.”

“Sau đó cũng không phát hiện?”

“Sau đó phát hiện, chủ quân đánh cắp một bức mật hàm quan trọng gây ra đại họa. Ngũ hoàng nữ đuổi bắt chủ quân không được, lửa giận công tâm nên hộc máu, bệnh nặng một hồi.”

“Ảnh vệ phát hiện sớm nhất được đến đề bạt hả ?”

“Không, dưới sự thống hận, Ngũ hoàng nữ giận chó đánh mèo với hắn, dung trượng đánh chết.”

...... Người của thời đại phong kiến đều có tư duy quỷ dị vậy sao?

“Anh cho là Phó Hồng chính là chủ quân?”

“Lần đầu tiên
thấy anh xác thực cho rằng gặp phải chủ quân.”

“Nhưng cho dù Phó Hồng giống chủ quân kia, dù sao không phải cũng một người, em cũng không phải chủ nhân của anh, vì sao anh phòng bị anh ấy như vậy?”

“Lúc đó là nhất thời nóng vội, phòng bị anh ta như chủ quân, nhưng sau đó anh cũng hiểu, bọn họ không phải một người.”

“Vậy anh còn uy hiếp anh ấy ?”

Thập Tam trầm mặc.

Thanh Vi cũng không hỏi lại, nhưng vẫn nhìn chằm chặp anh, ánh mắt sắc bén. Nếu không hỏi rõ rang sẽ không từ bỏ.

Thập Tam không kháng cự nổi ánh mắt áp lực này, mím chặt môi, lại chậm rãi thả lỏng, từ từ nói: “Anh cẩn thận nghĩ lại, anh ta quả thực không phải chủ quân. Nhưng nhất định cũng có quan hệ. Tỷ như anh xuyên việt đến, vì sao người đầu tiên gặp là em? Mà hơi thở của em giống hệt Ngũ hoàng nữ. Khi Phó Hồng còn là thiếu niên có ý với em, đến nay không quên...... Dựa theo lời nói của em, tuy rằng chúng ta là hai thế giới, nhưng có liên hệ không hiểu được.”

Anh nói xong hạ quyết tâm: “Cho nên nếu anh ta ở bên cạnh em chính là mối họa, không biết khi nào thì sẽ hại đến em. Lúc trước Ngũ hoàng nữ bị chủ quân lừa gạt, tình cảnh nguy cấp, giận tới hộc máu, sao anh có thể nhìn anh ta theo đuổi em?”

Thanh Vi đỡ trán, nên cười anh buồn lo vô cớ ? Nhưng đây cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Hay là oán trách anh ? Anh toàn tâm toàn ý vì tính toán cho cô.

Nhưng là nghĩ một chút, Thanh Vi lại giận: “Cho dù anh có băn khoăn, vì sa anh không nói với em ?”

“Chủ quân rất được sủng ái, Lục Cửu bẩm báo bị trách phạt, cuối cùng còn bị đánh giết. Mà Phó Hồng vừa xuất hiện, ba mẹ em vô cùng yêu thích, em cũng......” Anh nói xong hạ giọng cực thấp: “Anh lo lắng.”

“Anh lo lắng em sẽ giống Ngũ hoàng nữ, mà anh giống Lục Cửu không hay ho kia ?”

“Anh là sợ em chậm rãi bị anh ta cảm hóa, cuối cùng phải chịu thương tổn. Có lẽ bắt đầu anh ta thật tâm, nhưng chuyện sau này ai mà biết được.” Thập Tam bất an nói.

Anh luôn sợ, sợ Phó Hồng sẽ làm Thanh Vi tổn thương, sợ sau khi nói cho Thanh Vi sẽ giống Lục Cửu bị giận chó đánh mèo. Ai cũng có thể theo đuổi Thanh Vi, ai cũng có thể trở thành chính quân của cô. Duy chỉ Phó Hồng không thể!

Bây giờ Thanh Vi cái gì cũng biết, chắc cô sẽ tức giận......

Lúc trước cô đã định đuổi anh đi thật xa, bây giờ cô biết được tâm tư của anh, chỉ sợ càng hận anh...... Có lẽ, bây giờ cô đang nghĩ để anh lập tức rời khỏi.

Thập Tam nghĩ, trong lòng chua xót khôn kể.

Thanh Vi nhìn người đàn ông có sắc mặt trắng bệch kia, không biết nên nói gì cho đúng. Cô áp chế cảm xúc, ôm lấy Thập Tam: “Nói anh tốt gì mà tốt chứ, thông minh quá mức là ngu xuẩn.”

Thập Tam cứng ngắc mà để cô ôm, thấp giọng nói:“Đúng, anh thật ngốc.”

Thanh Vi hung hang đánh anh hai cái, Thập Tam dùng mắt phượng không gợn sóng nhìn cô:“ Đánh như vậy anh sẽ không đau, anh tìm vật gì cho em nhé ?”

Thanh Vi không nói gì thật lâ, Thập Tam không phải rất sâu sắc sao, không phải bây giờ anh nên ôm cô, nói chút lời ngon tiếng ngọt sao ? Lại nói lời sát phong cảnh như vậy.

“Em tất nhiên có chuẩn bị để phạt anh !” Thanh Vi đẩy Thập Tam ra, đứng lên.

Thập Tam hạ mi mắt: Thanh Vi thực sự muốn đánh anh, Thanh Vi muốn xuống tay đánh anh...... Quả nhiên có liên quan đến Phó Hồng, Thanh Vi sẽ đặc biệt tức giận.

Thanh Vi nhìn thấy mắt phượng của Thập Tam mang theo bi thương ủy khuất, không khỏi mềm lòng. Cô thở dài nói: “Thập Tam à, điểm lợi hại nhất của anh không phải võ công, mà là ánh mắt.” Cô thấy ánh mắt không hiểu của Thập Tam, còn nói: “Ánh mắt anh quả là có sát khí, đảo qua ai đều đánh bại được.”

Thập Tam không hiểu lắm ý của cô, lại cảm nhận được sủng nịch trong giọng nói, sau đó còn có một cái bát, đựng canh nóng hôi hổi. Chỉ nghe Thanh Vi nói: “Phạt anh uống sạch toàn bộ canh này. Khi thân thể khỏe lên lại tính sổ với anh !”

Thập Tam bưng bát, cơ hồ rơi lệ. Chuyện nnh sợ hãi nhất lo lắng nhất không xảy ra, Thanh Vi còn đợi anh như vậy. Sau này, còn có sau này......

Thanh Vi nhìn anh chậm chạp không cầm thìa, tự mình múc một thìa đưa qua:“Thế nào, còn muốn em đút mới bằng lòng ăn ?”

Thập Tam nhìn cái thìa bên miệng, vành tai đỏ lên.

Tác giả có lời muốn nói: Chân tướng rõ rang rồi nha, mọi người đừng nói tôi khoa trương lại giả tạo... ha ha ha

Thực ra cũng có bạn đoán được đại khái, đoán ra một chút của chân tướng.

Quả nhiên là độc giả cường đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện