Vài ngày sau, thân thể Thập Tam đã khỏe hoàn toàn, ngay cả Thanh Vi cũng cảm thấy sự thay đổi rất nhỏ của anh. Như ánh mắt anh không uy hiếp, mà là sâu xa nội liễm, khí chất của anh cũng âm lãnh từ ác lệ thành bình tĩnh ngưng trọng.
Đây là một giai đoạn tăng lên về chất lượng, lại biểu hiện cụ thể của việc tác giả mở bàn tay vàng.
Thanh Vi nhìn anh khỏe lên hoàn toàn, muốn anh sửa lỗi đàng hoàng, phải xin lỗi Phó Hồng, bất kể là thông qua điện thoại hay là video clip, tự mình nhận lỗi với Phó Hồng.
Cô không muốn làm tổn thương người bạn này, chỉ vì anh giống vị chủ quân mạc danh kỳ diệu như đúc thì bị đánh, thật sự rất oan uổng.
Nhìn chằm chằm điện thoại, Thập Tam trầm mặc.
Xin lỗi ? Thập Tam không muốn.
Anh và Lục Cửu là hợp tác, giữa ảnh vệ không có hữu nghị, nhưng cũng có tín nhiệm sinh tử chi giao, Lục Cửu vì chủ quân mà chết, anh không thể không hận anh ta. Dù người thật sự hại chết Lục Cửu là Ngũ hoàng nữ, nhưng do chủ quân mới đưa đến kết cục này.
Phó Hồng thì sao ? Chẳng những lớn lên hoàn toàn giống chủ quân, hơn nữa cũng biết ăn nói như vậy, cũng hấp dẫn người khác như vậy. Trong lòng Thập Tam cho rằng, Phó Hồng chính là phản chiếu của chủ quân tại thế giới này.
Anh không cam lòng, giáo huấn Phó Hồng thì sao ? Không làm bị thương không làm tàn phế, càng không giết chết, trời biết nếu không cố kỵ Thanh Vi, anh mới sẽ không xuống tay nhẹ như vậy!
Bây giờ Thanh Vi bảo anh xin lỗi...... Thập Tam cắn răng.
Nhưng, cự tuyệt yêu cầu của Thanh Vi, anh không dám, nhất là Thanh Vi vừa tha thứ cho anh, một lần nữa đối tốt với anh, Thập Tam rối rắm nghĩ, xin lỗi người đàn ông bụng dạ khó lường kia còn không bằng lại đánh mình một lần.
Thanh Vi ngồi một bên nhìn anh, biết rõ rang tâm tư nhỏ của Thập Tam. Cô hạ tối hậu thư: “Lập tức gọi điện thoại.”
Ngón tay của Thập Tam như đeo mấy cân sắt mà quay số điện thoại. Thanh Vi bất đắc dĩ: Giữa trưa cô tận mắt thấy hai tay này vút bay như gió, nhanh chóng băm một miếng thịt thành thịt viên, bây giờ lại giống như yếu ớt không ấn phím nổi.
Cuối cùng Thập Tam cũng quay số điện thoại xong, nghe một lát, như trút được gánh nặng nói: “Không gọi được.”
Thanh Vi nhận mệnh đi qua. Thập Tam thực sự càng ngày càng hắc hóa, cho rằng cô không phát hiện thiếu một số sao? Cô tự mình gọi, trước khi bên kia trả lời giao cho Thập Tam.
“A lô.” Phó Hồng nhận điện thoại.
“......” Thập Tam trầm mặc.
“Xin chào? Là ai vậy ?”
“Ta là A Ngự.” Thập Tam tận lực xem nhẹ bên kia:“Thực xin lỗi.”
Đối phương tạm dừng một lát, không biết là ngoài ý muốn hay là đang nhớ lại, sau đó hỏi: “Cứ như vậy ?”
“Tôi xin lỗi anh, sau này......” Thập Tam nhìn xem Thanh Vi nhíu mày bên cạnh, nuốt lời nói đằng sau lại.
“Anh không có thành ý.” Phó Hồng tinh tường biết.
Thập Tam trầm mặc.
Phó Hồng không chờ nữa, ngắt điện thoại.
Thập Tam tự nhận là đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhìn biểu cảm của Thanh Vi, hình như cũng không vừa lòng. Anh nghĩ nghĩ, trên gương mặt anh tuấn là biểu tình cẩn thận tỉ mỉ:“Buổi tối anh làm bánh em thích nhất được không ?”
Thanh Vi trừng mắt nhìn anh một cái, còn chưa nói gì, di động vang, là Đặng Vĩ gọi.
Đặng Vĩ rất nghẹn khuất. Danh ngạch anh lao lực tranh thủ, Thập Tam lại đổi ý, cuối cùng lấy việc nhiễm bệnh ngoài da truyền nhiễm từ chối, cự tuyệt thư thông báo nhập ngũ. Trời biết Thập Tam làm thế nào khiến trên da nổi lên từng mảnh từng mảnh ban.
Người có bệnh truyền nhiễm, bệnh ngoài da không thể nhập ngũ, cho nên Thập Tam thành công bị từ chối, Đặng Vĩ cũng bị người quở trách, anh bèn oán trách Thanh Vi.
Thanh Vi xin lỗi mãi, hứa hẹn hai lần đại tiệc.
Chuyện tốt, xin lỗi không thành tâm còn tự chủ trương không nhập ngũ. Thấy sắc mặt Thanh Vi không tốt, Thập Tam biết cô tức giận.
Thập Tam rất khẩn trương, anh cũng không muốn làm trái Thanh Vi khiến cô bất mãn, nhưng nếu nhập ngũ, thì cách Thanh Vi quá xa. Lúc anh vắng mặt, ai biết sẽ có bao nhiêu ruồi bọ vây quanh Thanh Vi ?
Vạn nhất, đương nhiên không phải anh không tín nhiệm Thanh Vi, là vạn nhất, Thanh Vi động tâm, anh phải làm
sao bây giờ ? Nếu nơi này cũng cho phép nhất nữ đa phu, anh còn có hi vọng, nhưng chế độ một vợ một chồng chết tiệt này, Thanh Vi bị lừa đi rồi anh triệt để không hy vọng !
Suy nghĩ này của anh Thanh Vi biết, nhưng không như vậy Thập Tam phát triển thế nào đây ? Sau khi Thanh Vi phát hiện ý nghĩ của anh sau thì lập tức đả thông tư tưởng cho anh, Thập Tam cái gì cũng hiểu, nhưng vẫn không muốn đi. Bây giờ thì hay rời, muốn đi cũng không được nữa.
“Cuối củng anh vẫn buông tha cho cơ hội này.” Thanh Vi thất vọng nhìn Thập Tam. Cô không nghĩ đến Thập Tam ngoan ngoãn phục tùng ban đầu --- bây giờ càng ngày càng có có chủ kiến, nhất là khi anh quật cường lên, đúng là đầu trâu mà.
Thập Tam mở miệng, định giải thích, lại phát hiện căn bản không thể nào giải thích, tất cả đều là anh làm, giải thích cái gì đây ?
Anh nhớ Thanh Vi từng nói mắt phượng của anh có lực sát thương, Thập Tam không biết là lực sát thương gì, nhưng bây giờ...... Anh có thể làm chỉ là tha thiết nhìn Thanh Vi.
Nhưng lần này Thanh Vi không bị đả động, cô lạnh mặt xoay người đi.
“Anh tìm việc làm rồi, ở phòng gym Dương Quang làm huấn luyện viên.” Thập Tam vội vàng nói.
Thân hình Thanh Vi cứng một chút: Huấn luyện viên thể hình? Trong vài ngày anh vi phạm nhiều chuyện như vậy ? Phòng gym Dương Quang là phòng tập thể thao chính quy, cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng Thập Tam được tuyển dụng lúc nào ?
Mấy ngày nay anh quả thật có đi ra ngoài, cô chỉ nghĩ là anh giải sầu, khôi phục thể lực, không nghĩ tới lại tìm việc xong rồi.
Được rồi, anh đã độc lập tự chủ như vậy, ngay cả thương lượng cũng không thương lượng, đã an bày xong con đường của mình, cô cũng không lo lắng.
Thanh Vi lại cái gì cũng không nói, rời khỏi phòng khách. Thập Tam tha thiết nhìn cô đi, lo lắng đuổi theo. Anh không phải là giấu diếm, hai ngày trước anh đi ra ngoài xảy ra chút chuyện, khiến ông chủ phòng gym Dương Quang xem trọng anh, anh không phải người chỉ làm chút chuyện đã nói với Thanh Vi.
Hôm nay trung tâm tập thể đột nhiên liên hệ với muốn mướn anh, đãi ngộ không tệ. Anh chưa kịp nói thì đã có chuyện gọi điện thoại cho Phó Hồng.
Không nghĩ tới đã nghèo lại còn mắc cái eo, Đặng Vĩ cáo trạng rất kịp thời, bây giờ anh giải thích với Thanh Vi thế nào đây ?
Mấy ngày sau, thái độ của Thanh Vi vơi Thập Tam luôn nhàn nhạt. Không mắng anh, cũng không thân mật, thậm chí nếu không quan trọng thì sẽ không nói chuyện. Cô như vậy khiến Thập Tam rất khó chịu.
Cuối tuần khi đi mua đồ, Thanh Vi mang theo gói to đi ra từ siêu thị, cố sức để lên xe. Thập Tam ủ rũ bám chặt phía sau -- vài lần anh muốn tiếp nhận, Thanh Vi lại một mực không cho.
Lại một lần nữa tránh thoát tay của Thập Tam, Thanh Vi nhịn không được trừng mắt nhìn anh một cái. Tự chủ trương là anh, tìm việc không thương lượng cũng là anh......
Thanh Vi căm giận nghĩ: Chỉ anh biết tự ngược ? Tự mình đánh mình máu tươi đầm đìa, tôi cũng có thể. Mang vật nặng giống như bây giờ, cô biết anh sốt ruột hơn cô.
Sốt ruột, cũng chỉ có thể lo lắng suông, anh dám lên đoạt không ? Dám la hết với cô không? Thanh Vi đắc ý hít thở, anh không dám, cho nên mới nói, khi dễ người khác, ai không biết chứ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com