Anh yêu em nhất trên đời - Lâm Áng Tư
Edit: Thỏ
Beta: Phương
----------
Chương 17
"Cả đời này của em chỉ gả cho em ấy."
"Mấy hôm nữa anh phải ra nước ngoài công tác, trước khi đi ghé qua thăm cậu."
Hắn nói thì nói như thế song ánh mắt lại nhìn đăm đăm vào Lâm An Lan đứng sau anh.
Lâm An Lan không khỏi nhíu nhíu mày, có hơi khó hiểu.
Trình Úc lại gần hắn, mỉm cười mở cửa, "Em với An An ra ngoài hẹn hò cho nên về hơi trễ, anh đến đây lúc nào, chờ lâu chưa?"
Bấy giờ Úc Hành mới dời tầm mắt sang nhìn Trình Úc, "Không lâu, vừa mới tới."
Hắn nhìn Trình Úc hồi lâu, trên mặt treo nụ cười mà như không cười, "Anh bảo sao một tháng nay cậu lại im ắng thế, thì ra là ước hẹn giai nhân, vội vàng yêu đương hẹn hò nha."
Trình Úc nở nụ cười, "Đó chẳng phải là gió vàng sương ngọc gặp nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng* sao."
*Hai câu thơ trong "Thước kiều tiên" của Tần Quán thời Bắc Tống, nguyên tiếng Hán: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng // Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Bản dịch tham khảo tại Ỷ Sương Lâu.
Úc Hành nghe ra lời này của anh có hàm ý sâu xa, cũng không làm khó anh, gật đầu, dịu giọng nói, "Đúng là cái tính của cậu."
Trình Úc thấy hắn không định vạch trần mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Lâm An Lan, ôm cậu vào nhà.
"Anh có vài lời muốn nói với cậu, chờ cậu ở phòng sách." Úc Hành nói rồi đi về phía phòng sách.
Trình Úc đáp "Vâng" một tiếng, mở túi đồ mua về ra, bắt đầu bỏ đồ vào tủ lạnh.
Lâm An Lan vội cầm lấy đồ trên tay anh, nói với anh, "Anh đi tán gẫu với anh trai đi, để em thu dọn cho, đừng để anh ấy đợi lâu."
"Không có việc gì." Trình Úc động viên cậu, "Anh ấy sẽ không giận đâu."
Lâm An Lan thấy không hẳn là vậy, cậu nhớ đến ánh mắt của Úc Hành ở ngoài cửa lúc nãy, "Có phải anh trai anh không thích em không?"
"Làm sao mà thế được?" Trình Úc biết cậu sẽ có suy nghĩ này, vừa nghe cậu hỏi thế anh lại nói dối không chớp mắt, "Anh ấy không phải không thích em, chỉ là kinh ngạc thôi."
"Như anh đã nói, trước khi em mất trí nhớ một tuần chúng ta mới xác định quan hệ, hơn nữa còn là yêu đương không công khai nên không nhiều người biết, bên phía em cũng chỉ có Tưởng Húc biết, bên phía anh cũng chưa nói cho anh ấy biết."
"Do đó anh ấy không biết chúng ta ở cùng nhau, nhưng anh ấy biết anh thích em, vẫn luôn theo đuổi em nên mới cười anh ước hẹn giai nhân, vội vàng yêu đương hẹn hò."
"Hẳn là anh ấy đoán ra được nên lúc mới thấy em hơi kinh ngạc, nhìn em lâu hơn chút."
Lâm An Lan vẫn thấy không chỉ có vậy, cậu nhớ ánh mắt của Úc Hành ngoài cửa lúc nãy, không chỉ có kinh ngạc mà còn có nghiêm túc.
Có điều cậu cũng rất nhanh suy nghĩ thông suốt, có lẽ là do Trình Úc theo đuổi cậu quá cực, Úc Hành là anh của Trình Úc nên thấy xót cho em trai mình.
"Anh còn có anh trai nữa à?" Lâm An Lan hiếu kỳ nói.
"Anh họ thôi." Trình Úc giải thích, "Con của cậu anh."
Lâm An Lan hiểu ra, "Ra là vậy."
"Ừ, có điều anh ấy đối với anh tốt lắm, vậy nên em yên tâm, anh ấy sẽ thích em, hễ là anh thích thì anh ấy đều ủng hộ."
Lâm An Lan gật đầu, "Ừm."
Trình Úc giúp cậu bỏ đồ vào tủ lạnh, một vài thứ đồ cũng bỏ luôn vào tủ kệ, lúc này mới thong dong, điềm tĩnh cầm hai chai đồ uống vào phòng sách.
Lâm An Lan nhìn anh đóng cửa rồi cậu cũng trở về phòng ngủ, nằm trên giường chơi điện thoại.
Úc Hành ngồi trên ghế sofa làm bằng gỗ ở phòng sách chờ một lúc mới thấy em họ nhà mình khoan thai chầm chậm bước vào.
Hắn lạnh lùng nói, "Trấn an Lâm An Lan xong rồi?"
Trình Úc gật đầu, đặt đồ uống trước mặt hắn còn anh ngồi ở một bên khác của ghế sofa, nói với hắn, "Anh dọa em ấy rồi."
"Anh dọa đến cậu ấy á?" Úc Hành cười, "Là anh dọa đến cậu ấy, hay cậu hù anh thế? Sao Lâm An Lan lại ở đây? Lúc này cậu ấy ở chỗ này, là vô tình hay cố ý?"
"Là em bảo em ấy ở đây." Trình Úc nhấp một ngụm đồ uống, chậm rãi nói, "Anh nghĩ nhiều rồi. Lâm An Lan mất trí nhớ, em gạt em ấy, nói em là bạn trai của em ấy rồi giữ ở lại."
"Mất trí nhớ?" Úc Hành cười nhạo một tiếng, "Tiểu Úc, cậu đóng phim nhiều quá nghiện à? Tình tiết cứ như phim ảnh thế mà cậu cũng tin? Cậu ấy sớm không mất trí nhớ, muộn không mất, lại mất vào đúng lúc này. Cậu ấy vừa mất trí nhớ là Tưởng Húc đã chờ không nổi tìm đến gặp Trình Phong? Cậu dám nói chuyện này không phải do Tưởng Húc sắp đặt đi!"
"Không phải." Trình Úc bình tĩnh nói.
"Cậu nói dối!" Úc Hành không chút lưu tình vạch trần anh, "Cậu chỉ đang tự lừa mình dối người thôi, cậu không muốn tin Lâm An Lan là Tưởng Húc gài tới, nên cái loại chuyện hoang đường như mất trí nhớ mà cũng tin được."
Trình Úc dửng dưng như không cười một cái, anh nói, "Anh, em có tin hay không có gì khác biệt sao?"
Úc Hành cau mày.
Trình Úc bình tĩnh nói, "Chẳng lẽ em tin thì em sẽ buông tay để em ấy đi hả?"
"Em sẽ không làm thế, em vẫn sẽ như trước mở rộng vòng tay chào đón em ấy, thậm chí em còn muốn cảm ơn Tưởng Húc, cảm ơn hắn ta vì đã tặng cho em một cơ hội như thế. Do đó, em tin hay không, khác nhau ở đâu chứ?"
"Hồ đồ!" Úc Hành cả giận nói, "Coi như cậu thích cậu ấy nhiều hơn nữa cũng không thể biết rõ là bẫy mà vẫn tự đâm đầu vào rọ!"
"Em không quan tâm." Trình Úc khoanh tay, ngồi vắt chéo chân, "Em có thể thua, nhưng em không cho rằng mình thiệt thòi gì, dùng những rủi ro bất trắc để đổi lấy Lâm An Lan, em bằng lòng, cũng thấy vui vẻ."
"Cậu thật sự không lo lắng về Tưởng Húc một chút nào sao?"
"Anh có lo lắng không?" Trình Úc hỏi vặn lại hắn.
Úc Hành không nói gì.
Trình Úc cười nói, "Anh xem, chẳng phải anh cũng không lo đấy ư?"
"Có gì mà em phải lo? Cho dù Tưởng Húc có bay nhảy cao thế nào, chỉ cần em vẫn còn tên là Trình Úc thì em chẳng có gì phải lo lắng."
"Trình Phong sẽ không chấp nhận việc con trai mình thích một đứa con trai khác, không chỉ Trình Phong mà Trình Khiếu cũng không cho phép." Úc Hành nói.
"Vậy thì sao, lẽ nào bây giờ em còn quan tâm chuyện ông ta có thích hay không? Em qua cái tuổi khao khát tình thương của cha lâu rồi, ông ta có thích hay không, chẳng liên quan gì tới em."
"Tiểu Úc, nếu như cậu chỉ muốn yêu đương hoặc ở bên Lâm An Lan một thời gian, nhưng lấy người khác thì Tưởng Húc sẽ không gây ra bất kì uy hiếp gì cho cậu. Tuy nhiên, nếu cậu định cả đời này chỉ ở bên Lâm An Lan, không có con cái gì, cho dù cậu có tên là Trình Úc đi chăng nữa thì Úc gia cũng không thể bảo đảm chắc chắn rằng có thể giúp cậu đoạt lấy tất cả những gì cậu xứng đáng có được từ Trình gia."
"Em ấy đồng ý nhận con nuôi, bọn em sẽ nhận nuôi một đứa. Nuôi một đứa nhỏ, nếu em ấy bằng lòng để đứa bé đó làm con thừa tự, bọn em sẽ để nó thừa kế gia sản. Còn nếu em ấy không muốn vậy thì bọn em cũng không cần con cái."
"Chuyện này là không thể nào, nhà họ Trình sẽ không cho phép cậu làm như thế."
"Mấy người đó không cho phép không nằm trong phạm vi cân nhắc của em." Trình Úc hờ hững nói.
"Do đó anh không ủng hộ cậu và Lâm An Lan đến với nhau."
"Anh, tốt nhất là anh nên ủng hộ đi", Trình Úc cười cười, "Nếu không người em trai này của anh chắc phải cô đơn đến hết đời mất, đó đâu phải điều mà anh muốn."
Úc Hành: ...
Úc Hành thở dài.
"Cậu quá bướng bỉnh." Hắn nói, "Cậu đối với Lâm An Lan chấp niệm quá sâu, đây không phải chuyện tốt đẹp gì với cậu."
"Em biết." Trình Úc nhìn hắn, "Nhưng sự đã vậy rồi, trị không trị được, chi bằng để mặc cho nó phát triển."
"Có điều cũng khá tốt", Trình Úc cười nói, "Dạo này em ở chung với em ấy,