Anh yêu em nhất trên đời - Lâm Áng Tư
Edit: Thỏ
Beta: Thỏ + Phương
Chương 18:
"Anh thật sự rất thích em, An An."
Trình Úc nhìn Úc Hành đóng cửa lại, cười nói với Lâm An Lan, "Thế nào, anh đã bảo là anh ấy sẽ ủng hộ chúng ta mà, chỉ là ban đầu anh ấy không ngờ tới anh thật sự theo đuổi được em nên mới kinh ngạc."
Lâm An Lan gật đầu, "Nói đến mới nhớ, em còn chưa gặp bạn bè của anh đâu."
"Chờ sau này có cơ hội anh sẽ dẫn em đi gặp." Trình Úc hôn cậu một cái, "Bọn họ nhất định cũng sẽ rất kinh ngạc, bị sốc vì anh thật sự theo đuổi được em."
"Bạn bè anh biết anh thích em á?" Lâm An Lan ngạc nhiên.
"Chuyện này có gì khó hiểu đâu? Từ năm cấp ba anh đã thích em, tính đến giờ đã gần chục năm rồi, bọn họ có chậm chạp đến mấy cũng phải kịp phản ứng chứ."
Trong nháy mắt Lâm An Lan cảm thấy anh thật không dễ dàng gì, "Anh theo đuổi em thật lâu nha."
"Phải đó." Trình Úc ôm cậu, "Tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta không thể đến với nhau, khuyên anh từ bỏ, nhưng không, anh không hề từ bỏ và anh đã thành công."
Anh ôm Lâm An Lan trong lồng ngực, âm thanh dịu dàng song lại mờ mịt, "Cho nên mới nói, trời xanh sẽ luôn ban thưởng cho người chịu kiên trì nhẫn nại."
Dù cho chỉ là ngọt ngào nhất thời, nhưng cũng coi như đã từng nắm giữ.
Trình Úc hôn lên tai cậu một cái, nhẹ giọng nói, "Anh thật sự rất thích em, An An."
Lâm An Lan ôm anh, nhỏ giọng đáp lại nói, "Em cũng thích anh."
Cậu cảm thấy Trình Úc trải qua quá khó khăn, không hề dễ dàng vì vậy về sau cậu phải thích anh thật nhiều.
Mỗi ngày thích anh nhiều hơn một chút.
Cậu hôn gò má của Trình Úc, nét mặt tươi cười vui vẻ nhìn anh, "Em sẽ thích anh thật là nhiều."
"Được." Trình Úc hạnh phúc nói.
Hai người ở nhà nghỉ ngơi một tuần thì nhận được thông báo từ đoàn phim 《 Đông Đảo 》rằng đã thử vai thành công.
"Công tác chuẩn bị của đoàn phim cơ bản đã được hoàn thành, nếu ngày mai cậu không bận gì thì có thể đến đây thử trang phục, như vậy sẽ dễ dàng căn cứ vóc người của cậu để tiến hành điều chỉnh quần áo, nửa tháng sau là có thể chính thức khởi quay."
"Được." Lâm An Lan đáp.
Vừa hay Trình Úc cũng nhận được thông báo nên hai người đi cùng với nhau.
Vẫn là Tôn Mạnh bảo tài xế lái xe bảo mẫu đến đón như trước.
Đây là lần đầu tiên Lâm An Lan gặp Tôn Mạnh kể từ sau khi bị mất trí nhớ, mặc dù cậu biết hắn là quản lý của Trình Úc, có quan hệ rất tốt với anh nhưng vẫn thấy cảnh giác xa lạ khó lòng giải thích được.
Có thể nói cậu có cảm giác xa lạ và xa cách với tất cả mọi người, ngoại trừ Trình Úc.
Lâm An Lan từng hỏi Trình Úc, "Trước khi em mất trí nhớ, em có phải là kiểu người dễ gần không? Kiểu như rất nhiệt tình, rất dễ quen thân với người khác ấy?"
"Cái này thì không." Trình Úc cười nói, "Em không khó ở chung, có điều em lại không hay hòa đồng với người khác, em chỉ chấp nhận người mà bản thân tán thành, đối với những người còn lại thì ôn hòa và nhã nhặn nhưng đó chỉ xã giao thôi."
Lâm An Lan cảm thấy như vậy đúng là phù hợp với tính cách của cậu.
"Thế em đối với anh thì sao?" Lâm An Lan tò mò, "Em đối với anh cũng là ôn hòa xã giao à?"
Nhất thời Trình Úc không biết trả lời như thế nào, quan hệ giữa anh và Lâm An Lan rất khó định nghĩa, nếu như không có Tưởng Húc, quan hệ của hai người có lẽ sẽ không gượng gạo như vậy, anh và Lâm An Lan có lẽ cũng có cơ hội trở thành bạn bè.
Nhưng lại có một tên Tưởng Húc vắt ngang qua.
"Chúng ta cũng coi như ôn hòa nhưng không hề xã giao, Tưởng Húc không thích anh, em sẽ không tốn thời gian vào việc qua lại lấy lệ với anh. Đa phần là anh rất thức thời, chỉ đứng xa xa nhìn em, đi đường gặp em thì chào hỏi."
Lâm An Lan khiếp sợ, "Thảm như vậy sao?"
Trình Úc nặn nặn mặt cậu, "Đúng thế, nhưng có lúc anh lại không thức thời như thế, sẽ giả vờ như vô tình gặp phải em hoặc là sẽ tạo ra cơ hội để được xuất hiện cạnh bên em."
"Thật ra anh cũng tâm cơ lắm." Trình Úc thành thực nói, "Lỗ Tấn tiên sinh nói rất đúng, nếu ta không lặng lẽ biếи ŧɦái thì sẽ tàn lụi trong im lặng."
"Là nếu ta không lặng lẽ bứt phá thì sẽ tàn lụi trong im lặng. Làm sao anh lại bóp méo danh ngôn của tiên sinh thế hả?"
Trình Úc cười nói, "Có lẽ là vì anh không bứt phá, nếu anh mà bứt phá vậy đó sẽ là một câu chuyện dùng quyền đoạt người."
* Nguyên gốc Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.
Lâm An Lan tặc lưỡi, "Anh còn dùng quyền đoạt người cơ á?"
Cậu nhìn Trình Úc từ trên xuống dưới, vẫn cảm thấy tính cách dịu dàng của Trình Úc không thể gắn nổi với bốn chữ "dùng quyền đoạt người".
"Có khả năng anh cũng phù hợp với dùng quyền đoạt người thật, thổ hào địa chủ có tiền có quyền."
"Nói bậy", Trình Úc không đồng ý nói, "Anh còn phù hợp để lấy vợ*, lấy em làm vợ."
* Nguyên gốc là từ "thủ", tui tra từ điển mạng thì từ "thủ" trong "cường thủ hào đoạt" cũng có một nghĩa tương tự từ "thú" (lấy vợ).
Lâm An Lan nở nụ cười trong nháy mắt.
Song cậu lại thấy đau lòng cho Trình Úc rất nhanh sau đó.
"Sau này sẽ không thế nữa", cậu nói, "Bây giờ em không để ý đến Tưởng Húc nữa, chỉ quan tâm mình anh thôi, vì vậy thời gian từ giờ về sau của em đều là của anh."
"Ừm." Trình Úc cười nói.
Lâm An Lan không nghĩ tới việc cưỡng ép thay đổi tính cách của bản thân, Trình Úc thì lại càng không cho phép nên cuộc gặp mặt lần này cậu chỉ nói với Tôn Mạnh câu "Chào anh" xong không nhiều lời nữa.
Tôn Mạnh đương nhiên không dám có dị nghị gì với cậu, khách khí nói, "Chào cậu, chào cậu."
Trình Úc ngồi xuống chỗ bên cạnh Lâm An Lan, tài xế mở cửa xe, Trình Úc giới thiệu với Lâm An Lan, "Quản lý của anh, Tôn Mạnh, trợ lý Vương Thành, tài xế Thạch Vĩ."
Lâm An Lan gật đầu.
"Anh còn một cậu trợ lý nữa, nhưng hôm nay không tới, cậu ấy tên Trịnh Thác, sau này em sẽ gặp."
"Vâng."
Trình Úc giới thiệu với cậu xong rồi mới nói với mấy người Tôn Mạnh, "Lâm An Lan, mọi người đều biết cả rồi."
Tôn Mạnh gật đầu, Vương Thành gật gật đầu, thậm chí ngay cả lái xe Thạch Vĩ cũng gật đầu.
Lâm An Lan đột nhiên có chút ngượng ngùng, có điều cậu lại nhanh chóng nghĩ ra, cậu là một ngôi sao, đây đều là những người trong ngành đương nhiên là sẽ biết cậu, cho dù trước ngày hôm nay không biết cậu với Trình Úc đang yêu nhau cũng sẽ biết đến cậu.
Lúc tối qua, cậu với Trình Úc đã chia nhau nói chuyện đang hẹn hò cho quản lý biết.
Khi ấy Trác Tư Á im lặng hồi lâu mới dùng giọng điệu không tán thành cũng không phản đối nói, "Anh biết rồi, nếu như cậu muốn thì anh sẽ không can thiệp."
Lâm An Lan nói với anh câu trả lời của hắn, hỏi bên phía anh như thế nào.
Trình Úc cười nói, "Mấy người họ vui vẻ đón nhận chuyện đó."
"Mấy người họ?"
"Còn có trợ lý của anh nữa."
Cái này cũng đúng, nhưng mà, "Vui vẻ đón nhận?"
"Bọn họ không mù, ngày nào cũng ở chung với anh tất nhiên là sẽ nhìn ra anh thích em."
"Không phải chúng ta âm thầm yêu đương à? Sao anh biểu hiện rõ thế?"
"Chúng ta âm thầm yêu đương, nhưng trước đó, anh vẫn luôn theo đuổi em. Đã là ngôi sao thì sao giấu giếm quản lý và đội ngũ của mình chuyện theo đuổi ai đó được, bọn họ vẫn luôn biết rõ, chỉ cảm thấy anh sẽ không theo đuổi được thôi."
Lâm An Lan thắc mắc, "Không có một ai coi trọng chúng ta thế á? Tuy anh theo đuổi thật sự rất lâu, nhưng không có ai cho rằng anh kiên trì như thế nhất định sẽ có ngày thành công sao?"
"Có nha." Trình Úc cười nói, "Anh đây nè."
Anh nhìn Lâm An Lan, dịu dàng nói, "Anh cảm thấy bản thân sẽ thành công, anh thích em như thế, đời này tìm cũng không thấy ai yêu thương em hơn anh, vì vậy em không thành đôi với anh thì còn với ai nữa? Với ai thì cũng rất thiệt thòi!"
Lâm An Lan bị anh chọc cười, cậu ôm Trình Úc, thở dài, "Thật may là bây giờ có anh họ ủng hộ, chúng ta đã có người ủng hộ đầu tiên."
"Không chỉ có anh ấy." Trình Úc cười nói, "Chúng ta còn có fan cp, chờ sau này chương trình truyền hình và phim điện ảnh công chiếu, sẽ còn có nhiều người ủng hộ chúng ta hơn nữa."
"Cư dân mạng không biết tình hình thực tế, không tính."
"Vậy dần dần sẽ có nhiều người hơn." Trình Úc nói, "Ít nhất là có quản lý và đội ngũ của anh vui vẻ đón nhận."
"Mặc dù quản lý và đội ngũ của em nói gì, nhưng cũng tôn trọng chuyện yêu đương của em, không cấm đoán, cứ coi như là lặng lẽ ủng hộ đi."
Trình Úc cúi đầu nở nụ cười, anh nghĩ, nếu Trác Tư Á mà nghe được lời này, biểu cảm trên mặt hẳn là rất dễ nhìn.
Có điều niềm hạnh phúc của anh trước giờ vẫn xây dựng trên sự phiền muộn của một số người, cho nên Trình Úc không biết xấu hổ gật gật đầu, "Không phản đối chính là ủng hộ."
"Trác Tư Á đã tới chưa?"
Lâm An Lan đang hồi tưởng lại, đột nhiên nghe thấy âm thanh của Trình Úc, vô thức quay đầu về phía anh, "Anh ấy đang trên đường đi, lát nữa chúng ta gặp nhau ở đoàn phim."
"Ừ."
Trình Úc nói xong, chỉ thấy Lâm An Lan đột nhiên mỉm cười, anh thắc mắc nhìn Lâm An Lan, "Sao thế?"
"Không có gì." Lâm An Lan nói, chẳng