Anh yêu em nhất trên đời - Lâm Áng Tư
Edit: Thỏ
Beta: Phương
Chương 19:
"Anh nghe lời bà xã anh."
Đường đi đến địa điểm quay phim của đoàn khá suôn sẻ, vì bộ phim lấy bối cảnh hiện đại nên đoàn phim chỉ thuê một vài địa điểm quay, không bon chen thuê điểm quay ở phim trường.
Trác Tư Á đã đến, trợ lý của Lâm An Lan đi cùng hắn, lúc này nhìn thấy Trình Úc, cũng không biết nên nói gì, chỉ bèn hỏi thăm đơn giản.
Lâm An Lan đã nói với hắn về mối quan hệ hiện tại của cậu và Trình Úc qua điện thoại vì vậy không nói thêm gì nữa, chỉ giới thiệu sơ qua về Trác Tư Á và trợ lý của mình, Dương Vọng.
Nhưng dù sao cậu cũng mất trí nhớ, hiểu biết về Trác Tư Á và Dương Vọng là từ Trình Úc, do đó cậu không giới thiệu cụ thể, Trình Úc hiểu rõ hơn cậu nhiều.
Mấy người vào phòng thử đồ với nhân viên công tác, người phụ trách trang phục đang bận rộn, nhìn thấy bọn họ liền gác lại công việc trong tay, vừa đo size vừa chọn quần áo cho họ mặc thử.
Trình Úc và Lâm An Lan có vóc dáng rất đẹp, thuộc loại móc áo di dộng, vì thế không bao lâu sau người phụ trách trang phục đã nhớ số liệu và định hình được biện pháp sửa chữa, bảo hai người đến chỗ chuyên viên trang điểm thử tạo hình.
Tạo hình của phim hiện đại đơn giản hơn nhiều so với phim cổ trang, đặc biệt là hai người đều là con trai thì còn đơn giản hơn chút.
Bấy giờ đạo diễn Trương cũng đã tới, ông nhấn mạnh với giám đốc tạo hình, "Phải thật đẹp trai vào, bất kể là thời học sinh hay là khi đã trưởng thành, đều phải đẹp trai, đặc biệt là Lâm An Lan. Cậu ấy đóng vai Cố Thư Vũ, trong kịch bản cả Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân đều thích cậu ấy, cho nên cậu ấy nhất định phải đẹp trai, như thế khán giả mới hiểu hơn và cảm nhận rõ hơn cảm xúc của các nhân vật trong bộ phim."
"Dạ, đạo diễn Trương."
Mấy chuyên viên trang điểm loay hoay trên đầu Lâm An Lan và Trình Úc nửa ngày, cuối cùng quyết định thời học sinh thì để tóc mái, bước sang thời kì trưởng thành, Lâm An Lan vẫn có thể giữ tạo hình tóc mái, Trình Úc thì không nhất định phải để mái.
Sau khi thảo luận hồi lâu về cách trang điểm, thử một vài kiểu trang điểm và tạo kiểu trên gương mặt của hai người, cuối cùng cũng xác định được kiểu trang điểm hoàn thiện.
"Nửa tháng này các cháu nghỉ ngơi trước, hẹn gặp lại ở đoàn phim nửa tháng sau." Đạo diễn Trương cười nói.
"Dạ." Lâm An Lan nói, "Chú vất vả rồi."
"Thực tình cũng không có gì, về nhớ nghiên cứu kỹ kịch bản."
"Vâng."
Chẳng qua nói là nghỉ ngơi, nhưng thật ra cậu và Trình Úc không có nhiều thời gian nghỉ, bởi vì 《 Ba Lô Trên Vai, Thiếu Niên Đi 》đã bắt đầu quay rồi.
Muốn nhanh lấy được xét duyệt của Cục mà vẫn theo kịp xu thế thời đại,《 Ba Lô Trên Vai, Thiếu Niên Đi 》mùa này khởi xướng phong trào "đánh thức hồi ức xưa", set-up tập quay đầu tiên ở miền núi trong nước thay vì quay ở nước ngoài như dự kiến.
Đó là một ngôi làng rất lạc hậu, trong thôn không có đường ống nước sinh hoạt, thôn dân nào khá giả thì khoan giếng ở sân nhà, thôn dân nghèo chỉ đành dùng đòn gánh khiêng nước bằng xô từ giếng nước lớn nhất làng.
Ở đây không có chuyển phát nhanh nên cửa hàng nhỏ duy nhất trong làng đã trở thành nơi được dân làng ưa chuộng nhất, việc mua sắm hàng tháng ở thị trấn cũng là khoảnh khắc vui nhất của lũ trẻ trong làng.
Sau khi Lâm An Lan nhận được hành trình dừng chân đầu tiên mà ê-kíp chương trình sắp xếp, cậu còn cảm thấy nhóm ê-kíp đã bỏ rất nhiều tâm tư, "Năm nay làm các chương trình truyền hình cũng không dễ gì."
"Ừ." Trình Úc cười nói, "Nhưng mà anh thật sự chưa được đến những nơi như vậy bao giờ."
Anh là một thiếu gia nhà giàu chính hiệu, tuy rằng vì không thân thiết với cha mẹ nên không ở nhà chính, đi đâu không cần có tài xế riêng, trong nhà càng không có người làm vườn cố định, đầu bếp nữ, dì nhân công quét dọn hay thậm chí là quản gia. Nhưng chung quy cũng là xuất thân giàu có, rất nhiều chuyện được nghe qua song chưa được nhìn ngắm.
Lâm An Lan lại không kinh ngạc như anh, "Quê của cha em cũng là vùng nông thôn, rất lạc hậu, nhưng em lại rất thích nơi đó, non xanh nước biếc, thu nhập mỗi tháng dù chỉ hai, ba ngàn, chỉ cần không bị bệnh nặng gì thì cuộc sống trôi qua rất bình thản."
Trình Úc tức khắc kinh hoảng quay đầu nhìn về phía cậu, "Em nhớ ra rồi à?"
Lâm An Lan không khỏi sửng sốt một hồi rồi lại ngạc nhiên nhìn Trình Úc.
Cậu cố gắng dựa vào chút ký ức này lục tìm nhưng ký ức khác nhưng làm thế nào cũng không tìm được.
"Em không biết", cậu nói, "Mới nãy là em vô thức, nhưng em nghĩ lại thì không nhớ ra được điều gì."
Cậu cau mày, hình như có hơi đau đầu, Trình Úc thấy vậy liền xoa xoa ấn đường giúp cậu, khuyên nhủ, "Đừng vội, không nhớ ra được thì đừng cố nghĩ, em xem vừa nãy không phải em vô thức nhớ lại một chút sao? Có thể thấy là em đang từ từ khôi phục, cho nên không cần cố ép bản thân."
Lâm An Lan gật đầu rồi lại không nén được bi thương, cậu nhớ Trình Úc đã từng nói với cậu, cha mẹ cậu đều đã qua đời.
*
Đó là ngày thứ hai cậu tìm gặp Trình Úc, cậu mở điện thoại di động, đối chiếu với mọi người trong WeChat để Trình Úc phổ cập thông tin cho cậu.
Chờ đến lúc nói về cha mẹ cậu, Trình Úc im lặng hồi lâu mới nói với cậu, "Cha mẹ em mất rồi."
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn anh, khó lòng tin nổi.
Trình Úc ôm cậu, chậm rãi, dịu dàng giải thích cậu nghe, "Em vốn là một cô nhi. Cha nuôi em là một giáo viên trung học, mẹ nuôi là chủ tịch phường*, hai người đều xuất thân từ vùng nông thôn đồi núi, nhưng nhờ có một đời sinh viên danh giá nên sau khi tốt nghiệp đều có công việc ổn định."
"Trước kia hai người họ cũng có một đứa con, là một cậu con trai, tên là Lâm Ba (Ba: sóng gió), là một lính cứu hỏa, sau này hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ. Đôi vợ chồng già đã tuổi trung niên lại mất con trai, thiếu chút nữa cũng ra đi luôn. Về sau, trường của cha em tổ chức một sự kiện từ thiện, đến trại trẻ mồ côi nơi em ở, em và Lâm Ba có vài nét tương tự vì thế cha em thích em lắm."
"Khi đó em tầm sáu, bảy tuổi, đã qua thời điểm phù hợp nhất để nhận nuôi, những gia đình đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi con sẽ không chọn những đứa trẻ đã có khả năng ghi nhớ và chủ kiến như em, do đó em vẫn ở lại đó."
"Cha em mềm lòng, bàn bạc với mẹ em xong, dẫn bà đi gặp em, sau đó quyết định nhận nuôi em. Nhưng khi đó hai người họ đã ngoài năm mươi tuổi, không còn trẻ nữa."
Một thời gian sau, khi em lên cấp ba, mẹ em ốm mất. Cuối năm ngoái, sức khỏe cha em không tốt nên đã qua đời."
Anh ôm chặt Lâm An Lan, an ủi cậu nói, "Nhưng mà hai người họ rất yêu thương em, bây giờ em trưởng thành rồi, vì thế lúc hai người ra đi cũng rất yên tâm."
Nghe xong, cả người cậu như mất khống chế, bắt đầu run rẩy, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu cậu, rất mờ ảo, không rõ ràng lắm, dẫu vậy cũng khiến cậu buồn bã.
Cậu nghĩ đó có lẽ là hình ảnh của cậu và cha mẹ khi còn ở bên nhau, nhưng cậu không thể nhớ rõ được.
Cậu xoay mình ôm Trình Úc, yên tĩnh nằm nhoài trên bả vai anh, như một con thú nhỏ bị thương, lẳng lặng liếʍ ɭáρ vết thương của mình.
Cậu muốn đi gặp cha mẹ mình, Trình Úc dẫn cậu đến nghĩa trang.
Lâm An Lan nhìn thấy có ba tấm bia mộ dựng cạnh nhau, hai cái là do cậu dựng cho cha mẹ cậu, còn một tấm là do cha mẹ cậu dựng cho người anh trai mà cậu chưa từng được gặp mặt.
Đó là một chàng trai đẹp đẽ như ánh mặt trời, nụ cười rất trong sáng, nhìn thoáng qua đúng là khá giống cậu.
Cậu yên lặng đứng trước bia mộ của mấy người họ, đặt bó hoa xuống.
Cậu nghĩ, cha mẹ và anh trai cậu đều là người tốt như vậy, kiếp sau nhất định sẽ được gặp lại nhau, trở thành người một nhà, hạnh phúc mãi mãi về sau.
Nếu như có thể, cậu hi vọng mình cũng có thể gặp được bọn họ lần nữa, trở thành người nhà của nhau lần nữa.
Ngày hôm đó, tâm trạng Lâm An Lan không tốt lắm, mặc dù không có ký ức, không có những chi tiết nhỏ nhặt khi còn ở bên nhau, nhưng cậu có cảm giác khó lòng giải thích rằng, Trình Úc nói thật, cha mẹ nuôi cậu chắc chắn rất yêu thương cậu, do đó cho dù cậu