Sáng sớm hôm sau,
Trước cửa chính Carter biệt thự,
"Các ngươi không cần tiễn, ta tự đi được."
Một tay dắt lấy Roach VII xe ngựa, Alan cười khẽ hồi đáp.
Đôi mắt đảo qua đoàn người, Basch khuôn mặt vẫn là như vậy nghiêm túc. Hắn làm cho Alan lại một lần nữa nhớ tới tại lãnh địa lão kỵ sĩ Garret. Giờ chắc hắn cũng đã bắt đầu sốt ruột vì Alan biến mất lâu như vậy đi.
Carter phu nhân trông vẫn như vậy quyến rũ, nhưng nét mặt hơi có vẻ mỏi mệt. Đêm qua có lẽ nàng ngủ không được tốt vì lo nghĩ cho tương lai.
Alan thật cảm thấy mình có chút tội lỗi. Nếu đêm qua hắn gật đầu thì có lẽ cái này quả phụ chắc chắn sẽ trải qua một giấc mộng đẹp.
"Black Fang các hạ, một lần nữa xin cám ơn vì đã cứu ta tính mạng! Hơn nữa còn là hai lần!."
Lên tiếng đầu tiên là Basch. Hắn trịnh trọng đặt tay vào ngực thi lễ.
"Tuy vậy, Ta thấy xấu hổ vì không còn gì có thể lấy để tạ ơn. Toàn bộ tài sản của ta cũng đã phân phát cho đồng đội người nhà."
Basch thanh âm hơi có chút ngượng ngùng lên tiếng.
Alan trực giác cho biết đây là hắn nói thật. Hành động lúc trước của Basch đã chứng tỏ hắn đáng được người tín nhiệm.
"Nhưng là... Ta có thể đảm bảo một điều..."
Basch lúc này lại cao giọng lên tiếng. Thanh âm xen lẫn một chút hào hùng.
"Chiến công và sự tích của ngài, Black Fang các hạ, sẽ vĩnh viễn không bị thế nhân lãng quên, chắc chắn sẽ trong miệng của các ngâm du thi nhân lan truyền bốn bể."
Đánh bại như vậy một khủng khiếp khổng lồ ma vật, trong mắt Basch, ở thế giới sức chiến đấu tại phàm nhân phổ biến không cao như thế này, độ khó hoàn toàn không thua gì một mình đi đồ một con cự long (tất nhiên chỉ là á long loại này) hay đơn độc chiến thắng ma vương tướng lĩnh và hắn quân đội.
Chiến tích như vậy hoàn toàn xứng đáng để được thế nhân tán tụng.
Đến hiện nay Basch vẫn có chút khó mà tin nổi việc Alan có thể thành công. Phải nói không hổ là danh tiếng lẫy lừng 《Black Fang》sao.
Alan nghe vậy cũng thân thiết đáp lại:
"Cám ơn! Ta cũng rất vui vì được quen biết một mạo hiểm giả can đảm và tốt bụng như ngươi, Basch."
Carter phu nhân một nhà lúc này cũng đến chào tạm biệt, ánh mắt của nàng nhìn về phía Alan có vẻ còn chút né tránh. Có lẽ là do còn nghĩ tới chuyện xấu hổ hôm qua.
"Đại ca ca." Carter nhà con này tiểu Loli bập bẹ lên tiếng.
Sau đó như đắn đo chuyện gì, có vẻ hơi nhăn nhó rút từ trong túi ra một thanh kẹo que đưa cho Alan. Trong đôi mắt còn hơi hiện lên vẻ không muốn. × — QUẢNG CÁO —
"Cái này cho ngươi... Cảm ..tạ."
Alan thầm cảm thán chỉ này tiểu Loli động tác thực sự là quá đáng yêu. Nhìn hình dạng lớn lên cũng sẽ như Carter phu nhân một dạng xinh đẹp, không biết sẽ tai họa biết bao nhiêu ngây thơ thiếu nam.
Cuối xuống khẽ xoa xoa tiểu Loli đầu, Alan từ tốn cầm lấy cây kẹo. Cũng nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Nói đến từ khi trưởng thành cũng đã lâu hắn chưa từng thưởng thức qua kẹo que là cái gì mùi vị.
"Black Fang đại nhân, đây xem như là ta lòng biết ơn. Xin nhất định phải nhận lấy!"
Carter phu nhân bây giờ mới tiến lên, nhận lấy từ người hầu sau lưng đưa tới một cái túi vải dầy cộm đưa về phía Alan.
Tối qua kế hoạch lấy thân báo đáp đích thật là đã thất bại. Nàng cũng không có đủ da mặt dầy để làm lơ Alan ơn cứu mạng. Cho nên mới cắn răng bán ra cuối cùng một số nữ trang đồ dùng, dù vẫn còn nợ nần nhưng vẫn tích cóp ra một khoản tài sản để cảm tạ Alan.
Nhìn một chút trước mắt cái túi tiền, lại liếc sang đứng bên cạnh xấu hổ nép vào người Carter phu nhân hai đứa trẻ. Alan cười một tiếng, khẽ lắc đầu.
"Không có cái này cần thiết!."
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, quay người rời đi. Trên tay trái lại giơ cao lên lúc nãy nhận được que kẹo.
"Thù lao? ta không phải là