Ngày hôm sau lúc Trâu Hàn đến đoàn phim, đụng phải chị trợ lý, ánh mắt chị trợ lý nhìn cậu cực kỳ thâm sâu.
Trâu Hàn chả hiểu sao trăng gì, tối hôm qua hình như cậu và Ngu Thành Hà đâu có làm gì đâu nhỉ?
À không, thiệt ra thì làm cũng kha khá chuyện, nhưng đâu có đến mức “nhiễu loạn trị an” đâu?
Dù sao, Ngu Thành Hà nhìn thì có vẻ lưu manh, thực tế cũng chỉ dám hôn mà thôi, nhiều lắm là lúc hôn hơi mạnh bạo một tí. Cách âm có tệ đến cỡ nào cũng không nghe được mới phải.
“Tụi em không có làm gì hết mà?” Lúc trợ lý dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lén cậu lần thứ n, Trâu Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Thì tại không làm gì mới kỳ á.” Trợ lý bật thốt lên.
Trâu Hàn: “…”
Trợ lý dù gì cũng là một tiểu cô nương độc thân, thảo luận vấn đề này với đàn ông con trai cũng hơi ngài ngại, nói xong câu này liền chạy ra.
Căn phòng kia tuy nói là hiệu quả cách âm tốt, thực ra chỉ tàm tạm mà thôi. Cũng có thể là do cặp vợ chồng tân hôn dưới lầu cảm xúc quá mãnh liệt, khiến tiểu cô nương nghe rõ mồn một bọn họ đang làm gì.
Chính vì dưới tình huống như thế, Ngu Thành Hà cùng Trâu Hàn ở cách vách không có động tĩnh gì, khiến tiểu cô nương rất nghi hoặc.
Hổng phải nói đàn ông đều thạo mấy cái kia kia sao?
Hai tên đàn ông trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, phải củi khô lửa bốc mới đúng chớ?
Sáng nay cô lắc lư ở cửa liếc mắt nhìn vào trong một cái, không thấy dấu vết có người ngủ trên sàn nhà.
Không lẽ tiểu thuyết lừa mình?
Cho nên, trợ lý nghi hoặc nhìn thêm mấy lần, không nghĩ tới bị Trâu Hàn phát hiện.
Trâu Hàn nghe ra ẩn ý trong câu nói của cô, dở khóc dở cười, ngẩng đầu lên nhìn Ngu Thành Hà.
Cảnh này đúng lúc đang quay Ngu Thành Hà diễn, anh mặc quần áo của thế kỷ trước vẫn đẹp trai như thường, thậm chí đẹp đến không tỳ vết.
“Tốt lắm, động tác này rất tinh túy.” Lộ Dư Phi ngay cạnh đó đang thảo luận với biên kịch về kỹ năng diễn xuất của Ngu Thành Hà.
Trâu Hàn cũng quan sát, phát hiện Ngu Thành Hà thả cái cuốc xuống mặt đất, rồi sờ soạng ngồi lên trên cán cuốc, sau lưng còn dựa vào một cây đại thụ, nhàn nhã ngồi nghe người ta nói chuyện phiếm.
Anh đóng vai một người mù rất lợi hại, chuyện gì cũng có thể làm.
Gã mù chẳng hề vì khiếm khuyết cơ thể của mình mà trở nên nản lòng thoái chí, gã có thể hòa nhập với tất cả mọi người, nhưng lúc nào gã cũng phải đề phòng mấy trò đùa dai không biết nặng nhẹ của dân trong thôn, thực ra gã nghe được hết.
Ngu Thành Hà diễn ra hết tất cả những cảm giác đó.
Động tác này của anh quả thật rất phù hợp với thân phận, những người đào đất mệt mỏi đúng là thường nghỉ ngơi như thế này.
Nhưng mà… Trâu Hàn khẽ cau mày, tại sao cậu lại biết cách mà người làm nông nghỉ ngơi nhỉ?
Cậu đã thấy cách thức nghỉ ngơi này ở đâu?
Đáp áp kỳ thực rất đơn giản, đương nhiên là ở Phú Quý Câu.
Cậu chỉ có thể gặp được nông dân chính hiệu ở Phú Quý Câu.
Ngu Thành Hà đương nhiên cũng gặp ở chỗ đó.
Thảo nào cậu vừa nhìn thấy trang phục của những người này liền cảm thấy quen thuộc.
Nhưng, cậu vẫn không thể nhớ được chuyện lúc trước.
Dù cảm thấy vô cùng quen thuộc, cậu vẫn không có ký ức cụ thể.
Trâu Hàn vốn không có chấp niệm với phần ký ức bị mất đi, nhưng tối hôm qua sau khi nghe Ngu Thành Hà kể lại chuyện cũ, cậu hơi muốn có lại những ký ức đó.
Nếu như trong phần ký ức đó có Ngu Thành Hà, dù nó có kèm theo thống khổ, Trâu Hàn vẫn cảm thấy mình có thể tiếp nhận được.
Tối hôm qua nghe nhiều chuyện như vậy, cậu còn tưởng mình sẽ nằm mơ nhớ tới gì đó, kết quả vừa ngả đầu liền ngủ thẳng tới hừng đông, một giấc ngủ ngon hiếm thấy.
Có lẽ là do Ngu Thành Hà ôm quá thoải mái.
Trâu Hàn không kìm lòng được nghĩ đến tư thái bảo vệ tối qua của Ngu Thành Hà, dáng vẻ anh đem cậu ôm thật chặt vào trong ngực.
Thật khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Với lại, Ngu Thành Hà còn nói, ảnh hết lòng tuân thủ lời hứa, trở về cưới cậu.
Tuy cái chữ “cưới” này không chính xác lắm, nhưng… thế nhưng… Trâu Hàn cắn môi, hai tay xiết chặt rồi lại buông ra, không khống chế nổi sự hưng phấn.
“Nghĩ gì thế?” Giọng nói của Ngu Thành Hà bỗng xuất hiện bên tai. “Vui dữ vậy?”
Trâu Hàn sợ hết hồn, bật ngửa ra đằng sau, suýt nữa thì ngã ngửa.
Ngu Thành Hà vội đỡ cậu một cái, “Cẩn thận xíu.”
Ở trường quay có quá nhiều người, sau khi đứng vững Trâu Hàn liền chủ động lùi lại một chút.
Ngu Thành Hà âm thầm thở dài.
Tối hôm qua đã nói tới mức đó rồi, anh còn tưởng đã tới lúc tiến hành bước kế tiếp với Trâu Hàn.
Dù sao thì anh cũng chẳng phải thánh, ôm người mình thích ngủ, thật sự rất khó không có ý tưởng gì khác.
Một ngày hai ngày còn nhịn được, nhưng lâu hơn thì phải làm sao đây?
Không ngờ, Trâu Hàn có vẻ như vẫn rất sợ người khác biết chuyện.
Ngu Thành Hà biết Trâu Hàn từng bị cha mẹ vứt bỏ, có lẽ không nghiêm trọng như ‘vứt bỏ’, nhưng mà việc cậu bị bọn buôn người lừa bán đi quả thật là trách nhiệm của cha mẹ cậu. Đứa trẻ như thế, chắc chắn không có cảm giác an toàn.
Huống chi, đau khổ mà Trâu Hàn phải gánh chịu còn hơn xa thế.
Chuyện quá khứ đã qua, truy cứu nữa thì không có ý nghĩa gì. Nhưng Ngu Thành Hà hi vọng anh có thể cho Trâu Hàn cảm giác an toàn nhiều nhất có thể.
Ví dụ như, công khai, rồi kết hôn. Thiếu một thứ cũng không được.
Thôi không vội, cứ từ từ mà đi. Ngu Thành Hà im lặng tự nhủ, nhất định phải bảo vệ Trâu Hàn cho tốt.
“Cảnh kế tiếp không có anh, tụi mình tìm chỗ ngồi một lát đi.” Ngu Thành Hà đi tới bãi cỏ bên cạnh.
Trâu Hàn cũng đi qua cùng, hai người tìm một góc không dễ bị người ta phát hiện, ngồi thẳng lên đất.
“Hôm nay quay rất thuận lợi.” Ngu Thành Hà nói, “Chắc hơn ba ngày nữa là quay xong, đến lúc đó mình về được rồi.”
“Không sao, em không vội.” Trâu Hàn giả vờ hờ hững không quan tâm, trong lòng lại đang lén nghĩ, ở đây có thể danh chính ngôn thuận ngủ chung với nhau, trở về thì phải làm sao?
Cậu rất thích cảm giác được Ngu Thành Hà ôm ngủ.
Trước đây ngủ một mình, cậu luôn ngủ không được, lúc nào cũng mơ thấy mấy giấc mộng kỳ quái.
Sau đó cậu có con cá bông mà Ngu Thành Hà gắp cho, ôm ngủ có cảm giác